Paula tuy rằng cảm thấy giết chết Thạch Thiên là vô cùng đáng tiếc, nhưng môi giật giật, cuối cùng vẫn nhịn xuống không nói ra. Hắn rất rõ ràng Bridge đã nói đúng chuyện này, việc này đã không thể thu dọn được rồi, ngay cả chính phủ Mỹ cũng không thể gánh vác trách nhiệm của vụ sân bay quốc tế, thì Heber và hắn càng không thể. Theo phương diện xem ra Bridge đã quyết định giúp bọn họ thoát khỏi vụ việc này, đương nhiên là cũng giúp ông ta thoát khỏi trách nhiệm. Mặc dù trải qua chuyện tại Paris, Paula và Heber đều rất rõ Thạch Thiên không đơn giản, rất khó khống chế, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển đến mức này, Trước kia theo kế hoạch của bọn họ là sẽ lợi dụng Kim Hinh để mang Thạch Thiên đến Mỹ, sau đó nghĩ biện pháp khống chế Thạch Thiên, nếu không thành công có thể dùng Kim Hinh làm con tin, phái người đến HongKong đàm phán với Thạch Thiên, "mời" Thạch Thiên đến Mỹ hợp tác với họ. Sau khi đã bỏ tiền mua chuộc vài nhân viên hải quan tại sân bay, khi Thạch Thiên lên máy bay, bọn họ đã biết, thậm chí trên chuyến bay ấy còn có hai đặc công của cục an toàn quốc gia, cho nên bọn họ cũng biết chuyện máy bay bị chặn lại và Thạch Thiên được "mời" xuống máy bay. Bây giờ Paula và Heber thật sự là không nghĩ ra Thạch Thiên đã đến Mỹ như thế nào, họ đã dùng hệ thống trinh sát của vệ tinh, không để cho hắn rời khỏi phạm vi quan sát, nhưng không ngờ rằng hắn lại là ra loại chuyện kinh động trời đất như vậy. Lúc này Heber hỏi: "Vị nữ minh tinh HongKong kia xử lý như thế nào? Vụ án của nàng ta không thể kéo dài lâu, hơn nữa loại vụ án này chúng ta không thể can thiệp trực tiếp vào" Lọ thuốc phiện trong hành lý của Kim Hinh là do Heber sai người bỏ vào, vốn chỉ muốn bắt nàng ở lại một thời gian ngắn, không muốn làm lớn chuyện, cho nên số lượng thuốc phiện cũng rất ít. Nếu chỉ bằng số thuốc phiện nho nhỏ này mà bắt một diễn viên có mức lương hàng triệu đồng một năm thì đây chắc chắn sẽ là một câu chuyện cười của thế kỷ. Mặt khác, Kim Hinh cũng không hít thuốc phiện, hành lý đều là do bên bảo vệ vụ trách xử lý, cho nên chỉ cần tìm một luật sư giỏi là sẽ rất khó để kiện nàng. Bridge hừ lạnh nói: "Chuyện của các ngươi thì tự mình nghĩ biện pháp xử lý. Chẳng qua, người thiếu niên kia đến Mỹ vì cô gái này, hơn nữa biểu hiện còn rất xúc động, chứng minh rằng cô diễn viên này có địa vị rất quan trọng trong lòng hắn, trước khi giải quyết được hắn thì cô ta vẫn còn tác dụng, tạm thời không thả ra" Heber cười xấu hổ, gật đầu, nhớ đến Thạch Thiên là trong lòng liền cảm thấy một cơn giận không thể áp chế được. Lúc này Thạch Thiên đang ôm hai mỹ nữ tóc vàng có khuôn mặt thiên sứ nhưng dáng người của ma quỷ, hưởng thụ đồ ăn thức uống do các nàng dâng đến tận miệng. Bây giờ hắn đang ở trong một căn phòng tổng tổng của một khách sạn năm sao thuộc sản nghiệp của gia tộc Ars Pulding, nằm ở trung tâm thành phố L.A, hai mỹ nữ trong lòng ngực hắn là do đích thân Ars chọn lựa, nghe nói là thành viên của gia tộc, tuyệt đối có thể tin tưởng. Bước vào trong đây, không biết là do đồ ăn thức uống ngon lành, hay là do mỹ nữ tóc vàng kích thì mà làm cho hắn nuốt nước bọt, sau đó mới nói: "Thạch tiên sinh" Thạch Thiên bảo hắn ngồi xuống, còn hai mỹ nữ tóc vàng thì hôn lên mặt hắn một cái, sau đó biết điều đứng dậy đi ra khỏi phòng. Braid nói: "Chủ nhân, tên đạo diễn lừa Kim Hinh tiểu thư đã bị bắt đến đây. Chẳng qua... chẳng qua..." Thạch Thiên hỏi: "Chẳng qua cái gì?" Braid nói: "Chủ nhân, ngài đã dặn là ném hắn xuống biển cho cá ăn, chúng tô đương nhiên không dám không ném. Nhưng mà, chúng tôi tra xét, cái bộ phim mà hắn muốn mời Kim Hinh ký, từ lúc Kim Hinh tiểu thư đến Mỹ liền kí với một nữ diễn viên khác rồi" Thạch Thiên nói: "Cái này có gì lạ, hắn vốn lừa Kim Hinh đến, nên ném xuống biển đi" Braid nói: "Tôi cảm thấy tình huống có thể ép bọn họ làm hại Kim Hinh tiểu thư, căn cứ theo điều tra, miệng của Silval cũng không cứng, cũng đã biết được vài nhân vật. Tuy rằng cái hắn biết không nhiều, nhưng cũng là những căn cứ hữu dụng. Chúng tô cảm thấy chờ sau khi Kim Hinh tiểu thư được khôi phục danh dự xong, liền ném hắn xuống biển cũng không muộn" Thạch Thiên gật đầu: "Được rồi, vậy làm theo lời ngươi nói đi, nếu hắn có thể khôi phục danh dự cho Kim Hinh, vậy thì tha cho hắn không chết" Vốn trong quan niệm của Thạch Thiên, căn bản là không nghĩ đến chuyện Kim Hinh có tội hay không có tội, chẳng qua nếu Braid đã nói, hơn nữa tựa hồ đã có biện pháp khôi phục danh dự cho Kim Hinh, thì hắn đương nhiên sẽ không phản đối. Dù sao hắn cũng biết, mình không quan tâm, nhưng không có nghĩa là Kim Hinh không quan tâm. Đặc biệt là với cái nghiệp của Kim Hinh, còn coi trọng danh dự hơn cả người bình thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Braid nói tiếp: "Tôi đã kêu luật sư của quỹ TS ra mặt, bọn họ cũng đã tìm hiểu vụ án của Kim Hinh tiểu thư, đều nói rằng vụ án này không nghiêm trọng. Cho dù không thể chứng minh là bị người ta hãm hại, thì hẳn là sẽ không bị phán tội gì cả. Chẳng qua bây giờ cảnh sát L.A bởi vì vụ việc tòa nhà và sân bay bị đốt cho nên kéo dài thời gian. Nhưng chủ nhân yên tâm, bọn họ không kéo dài được lâu đâu" Thạch Thiên trách: "Lão tử lo cái gì? Hai ngày đã qua, xem ra bọn chúng vẫn còn nhiều cao ốc, hay là lão tử dùng nhiều xăng dầu một chút, đúng rồi, lão tử dặn ngươi chuẩn bị xăng đến đâu rồi?" Braid cau mày nói: "Đã đưa đến rồi, nhưng hai ngày nay trên đường L.A có rất nhiều người, đặc biệt là gần những khu vực hay tòa nhà chính phủ, phỏng chừng là đặc công của cục an toàn quốc gia, chủ nhân cẩn thận vẫn hơn" Thạch Thiên cười ha hả nói: "Tiểu tử ngươi ngốc đến nổi ngu rồi sao, lão tử chỉ muốn đốt cho chúng xem, đương nhiên là càng nhiều người xem càng tốt, còn cái gì để nói nữa không? Lão tử muốn đi đốt tiếp" Braid lại nói: "Chuyện lần trước chủ nhân kêu tôi tra, tôi cũng đã làm, nhưng nhân viên trong cục an toàn quốc gia có điều bí ân, trước mắt vẫn chưa ra hành tung của tên Heber kia, mặt khác cũng đã phái người theo dõi các quan viên cao cấp của chính phủ. Chẳng qua, tổng thống Helen vẫn còn đang viếng thăm Anh quốc, không biết đến khi nào mới về, chuyện sân bay L.A lớn như vậy, phỏng chừng nàng ta muốn ở Anh quốc cũng không được, hai ngày nay nhất định phải về nước" Thạch Thiên khoát tay nói: "Tạm thời không đến lượt bọn chúng, bây giờ không cần nói lão tử, đi đi, làm chuyện của ngươi đi" Nói xong, bóng người chợt lóe, Braid còn chưa kịp đi, thì hắn đã lao ra ngoài cửa sổ. Braid dùng ánh mắt vô cùng sùng kính nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng hâm mộ, bởi vì đây là tầng bốn mươi hai đó!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]