Thạch Thiên thấy mọi người như vậy, cười hỏi: "Sao thế, các ngươi sợ?"
Mọi người đỏ mặt, kiên quyết phủ nhân sự sợ hãi trong lòng, một người trong đó lớn tiếng nói: "Chủ nhân kêu chúng tôi đi đốt nhà trắng, chúng tôi cũng quyết không lùi bước" Mấy người khác đều lên tiếng theo, nào là cho nổ lầu năm góc, hay tòa nhà liên hiệp quốc này nọ... oh shit!
Braid nói: "Chúng tôi từ nhỏ đã nghe tổ gia gia kể về chuyện chủ nhân mang theo tổ tiên của chúng tôi quét ngang các quốc gia, trong lòng đều vô cùng hâm mộ. Từ lúc chủ nhân trở lại, tất cả mọi người đều mong có thể đi theo chủ nhân làm chuyện kinh thiên động địa, vừa rồi không ngờ rằng chủ nhân nói làm là làm, cho nên giật mình, chứ tuyệt đối không phải sợ hãi!"
Thạch Thiên nói: "Được rồi, lão tử chỉ nói đùa thôi, các ngươi không cần gấp đến như vậy. Lão tử không phải không muốn mang các ngươi đi, mà là không cần mang đi. Các ngươi cũng rõ ràng cái mạng này của lão tử không giống với người thường, có thế muốn làm gì thì làm, vốn sống không được bình yên, không cần phải lo lắng bị mất mạng. Mang theo các ngươi ngược lại gặp nhiều vướng bận" Thấy trong ánh mắt của cả đám liền lộ ra vẻ thương tâm, bất đắc dĩ nói tiếp: "Chuyện của Kim Hinh không giống như các ngươi nghĩ, muốn giúp ta thì ta có việc yêu cầu các ngươi đi làm"
Tinh thần mọi người rung lên, gần chục con mắt đang nhìn về hướng Thạch Thiên.
Lúc này, người vừa chạy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-diet-truyen-thuyet/1408702/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.