Thạch Thiên vui vẻ nói: "Nếu con sớm tin tưởng, ta đã kể sớm cho con nghe"
Ngàn năm qua, Thạch Thiên chưa bao giờ tìm người để nghe mình kể chuyện, trừ người vợ duy nhất của hắn là Dương Nhu ra, đây cũng là một trong những chuyện làm cho hắn đau khổ nhất. Bởi vì hắn biết mình có nói ra những điều bản thân trải qua, cũng chẳng ai tin, ngược lại sẽ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, còn có thể nghi ngờ chỉ số thông minh của hắn.
Chẳng qua, đương nhiên là không tính người của Thiên Thạch Thành Bảo, bọn họ tuyệt đối sẽ không hoài nghi lới nói của Thạch Thiên, nhưng mà Thạch Thiên biết rằng cho dù mình nói hưu nói vượn thì người của Thiên Thạch Thành Bảo cũng sẽ tin như thánh phán, cho nên cũng chẳng có hứng thú nói chuyện này với họ.
Nhưng Thạch Lệ và Thạch Hiểu Mẫn thì khác, nếu Thạch Thiên muốn làm cho hai nàng nhận tổ tông, thì nhất định phải làm cho hai nàng tin tưởng những điều khó tin này, ngược lại bây giờ Thạch Lệ chủ động muốn nghe, hắn làm sao mà không chịu nói.
Vì thế, câu chuyện đại khái về một lần bị té xuống núi, rồi bái sư học nghệ, rồi quen biết với thê tử Dương Nhu, thành gia lập thất, ẩn cư thâm sơn, chẳng qua chỉ kể đại khái thôi, chứ mà kê chi tiết, có mà mấy tháng cũng chưa xong.
Thạch Thiên chỉ vào khối đá treo trên cổ của Thạch Lệ, nói:" Đây chính là khối đá mà Dương Nhu nhặt đưuọc trong nước, rồi kêu ta khắc lỗ cho nàng, làm thành vòng cổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-diet-truyen-thuyet/1408693/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.