Khi Samantha cùng Maicy đưa Thạch Lệ tới phòng khách. Thạch Thiên đã từng chứng kiến qua vô số mỹ nữ, mà ngay cả Ewen mù tịt về phụ nữ thấy Thạch Lệ không ngờ biến thành một người khác, đẹp đến nỗi làm hai người giật mình. Thật ra đó cũng không phải là vì Thạch Lệ so với trước kia còn đẹp hơn nhiều, mà là Thạch Lệ làm cho người ta cảm giác thanh nhã dịu dàng, người tuy rất xinh đẹp, thế nhưng khuôn mặt trường kỳ lạnh như băng làm cho người ta cảm thấy khó tiếp cận. Mà hiện tại trải qua bàn tay hóa trang tinh xảo của Maicy, cùng ánh mắt tông sư chọn lựa quần áo của Samantha, tự nhiên khiến ngoại hình của Thạch Lệ có biến đổi rất lớn. Cộng thêm lúc trước Thạch Lệ bởi vì không thích ứng được với kiểu trang điểm tỉ mỉ này, lại bị người ta nhìn chằm chằm như vậy cho nên lúc này có điểm thẹn thùng, gò má nổi lên một tầng phấn hồng, càng làm tăng thêm vài phần vũ mị, cùng với vẻ lạnh như băng lúc trước quả có sự khác nhau rất lớn. Samantha để Thạch Lệ ngồi xuống, lại lấy một cái hộp trong tay Ewen, sau đó mở hộp ra lấy một đôi giày cao gót óng ánh rồi ngồi xổm xuống muốn đi giúp Thạch Lệ mang vào. Thạch Lệ vội vàng đoạt lấy, nói: "Samantha tiểu thư, tự em có thể làm được mà." Sau khi đi vào, nàng cảm thấy rất vừa chân, giống như là chính mình đi tới tiệm giày thử qua vậy, không khỏi cảm thấy kỳ quái, trong lòng khẽ động hỏi: "Hiểu Mẫn đến Paris lúc nào vậy?" Thạch Thiên ở một bên kỳ quái hỏi: "Hiểu Mẫn cũng muốn tới sao?" Thạch Lệ không có trả lời, mỉm cười nhìn về phía Samantha. Samantha kinh ngạc nói: "Làm sao em biết? Hiểu Mẫn gọi điện thoại nói cho em sao? Nhưng nàng còn bảo chị giữ bí mật mà, nói muốn khiến cho em bất ngờ một trận mà." Thạch Lệ mỉm cười nói: "Em chỉ đoán thôi. Trong hai bộ quần áo chỉ có một bộ là thích hợp với em, một bộ rõ ràng là không phù hợp, mà là thích hợp với tính cách của Hiểu Mẫn hơn. Tuy em không hiểu gì về cách phối hợp quần áo, thế nhưng nhìn qua đôi giày này phối hợp với bộ quần áo. Hiển nhiên do Samantha tiểu thư biết em sẽ chọn bộ quần áo này. Mà số giày cũng do Hiểu Mẫn nói cho chị sao?" Samantha khen: "Không hổ là đại trinh thám, cái gì cũng không lừa được em." Nhưng nàng vẫn không chịu phục, nói: "Nhưng mà sao em khẳng định là Hiểu Mẫn cũng đến Paris? Chẳng lẽ chị không thể điện thoại về Hongkong hỏi nàng sao?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm. Thạch Lệ cười nói: "Nàng ham chơi như vậy, biết chị cùng mang Thạch Thiên tới Paris tham gia biểu diễn thời trang. Tựu đố kỵ muốn khóc. Về sau nghe nói em cũng muốn đi, cho nên dây dưa với em cả đêm. Nhưng mà do em tới để phá án, đương nhiên không thể mang nó theo. Nhất định là nó gọi điện tới Paris rồi? Em xem Hiểu Mẫn không phải nghĩ muốn cho chúng ta ngạc nhiên, mà là sợ em phản đối, cho nên mới không muốn để chị nói cho em biết." Samantha mỉm cười nói: "Em đây là trách oan Hiểu Mẫn rồi, thật ra chị vốn muốn chuẩn bị mang nàng theo tham gia biểu diễn mốt, chi là cũng muốn tốt cho Thạch Thiên, cho nên chị đã đặt vé máy bay sớm hơn mà thôi." Thạch Thiên nghe nói Thạch Hiểu Mẫn quả nhiên muốn tới, mừng rỡ hỏi: "Hiểu Mẫn khi nào thì đến? Đã lên phi cơ chưa?" Samantha nhìn nhìn đồng hồ. Cau mày nói: "Mấy giờ trước lái xe đã nhận được điện thoại của Hiểu Mẫn, em còn tưởng rằng đã tới rồi chứ, mà các người cứ yên tâm, em sẽ để xe hơi tới tận sân bay đón nàng rồi. Sẽ không lạc đường đâu, có lẽ là kẹt xe thôi. Một hồi nữa các người có thể giả vờ ngạc nhiên được không, để tránh cho nàng hiểu lầm em đã sớm nói chuyện của nàng tới Paris cho các người biết." Thạch Thiên cười ha ha nói: "Điểm ấy ngươi không cần lo lắng, lão tử mỗi lần gặp tỷ muội các nàng đều rất ngạc nhiên, căn bản không cần phải giả bộ." Samantha lại từ trong tay Ewen lấy vài cái túi đưa cho Thạch Thiên, nói: "Những thứ này là mua cho anh, anh cũng đi thay đồ đi." Thạch Thiên cầm lấy, sau đó ném qua một bên. Lắc đầu nói: "Làm gì phải thay quần áo, lão tử cũng không muốn đi tham gia náo nhiệt với các ngươi đâu." Samantha buồn bực nói: "Đừng quên anh là phụ tá kiêm bảo vệ của em, tham gia những chuyện lặt vặt này đều là công việc ở Paris của là chúng ta, đây cũng không phải là tham gia náo nhiệt." Thạch Thiên cho tới bây giờ cũng không có làm được việc gì cho tạp chí xã, hắn nói: "Hiểu Mẫn không phải lập tức tới đây sao, nàng cũng là phụ tá của ngươi, để cho nàng đi là được." Samantha nói: "Cho dù Hiểu Mẫn đến, nhưng nàng vừa ngồi máy bay nửa ngày, rất mệt mỏi. Anh sao có thể nhẫn tâm để nàng lập tức đi là việc chứ." Thạch Thiên nghĩ thầm, điều này cũng đúng, cười nói: "Lão tử ở nhà cùng Hiểu Mẫn, cùng lắm thì lão tử bây giờ hướng tới ngươi nói lời từ chức, bỏ đi chức trợ lý này. Ewen, ta hiện tại bổ nhiệm ngươi vì Samantha tiểu thư làm trợ lý kiêm bảo vệ, buổi tối nay ngươi cùng các nàng đi tham gia náo nhiệt." Ewen vội nói: "Vâng, thưa chủ nhân." Samantha tức giận đến nỗi hai tay chống nạnh, nói không ra lời, may mắn nàng biết Thạch Hiểu Mẫn chỉ có quan hệ thân thích đơn thuần với Thạch Thiên mà thôi, nếu không chỉ sợ trong ngũ tạng lục phủ đều đảo lộn vài vòng vì ăn phải dấm chua. Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Thạch Thiên vui vẻ nói: "Ngạc nhiên đến đấy!" Hắn từ trên ghế salon nhảy dựng lên đích thân chạy ra mở cửa. Khi mơ cửa, thấy không phải là Thạch Hiểu Mẫn, mà là ba người thoạt nhìn cảm giác có phần lạ lẫm thế nhưng lại là người quen cũ: Hạng Kiều, Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi. Sở dĩ nói các nàng có điểm lạ lẫm là tam nữ nguyên bản mái tóc, hồng, tím, vàng đã không còn, đều biến thành màu đen mượt, phong cách ăn mặc cũng rất khác trước. Hạng Kiều mặc một bộ áo da bó sát, quần mỏng cùng giày bó cao gót, tràn ngập vẻ dã tính. Lý Hiểu Lệ mặc một bộ sườn xám hoa hồng, nhanh nhẹn hoạt bát, mười phần gợi cảm. Quách Thiến Vi thì mặc một bộ đồng phục có phần tri thức màu xám, còn mang theo một bộ kính mắt khung đen, mặc dù có vẻ giả tạo tri thức, thế nhưng thoạt nhìn xác thực so với trước kia còn hiền thục hơn, thanh lệ hơn vài phần. Hơn nữa tam nữ hiện tại trang điểm so với trước kia nồng đậm hơn nhiều, một điểm cũng không nghĩ các nàng là học sinh, chỉ sợ người nhà các nàng mà thấy, cũng cảm thấy lạ lẫm. Điều này khiến Thạch Thiên kinh ngạc thành kinh sợ, không có lấy một điểm "vui mừng", cũng không đợi ba nữ nói chuyện "Rầm" Một tiếng, cánh cửa đóng lại. Hắn quay đầu lại khẩn trương nhìn vẻ mặt đám người đang kinh ngạc: "Ngàn vạn lần không thể mở cửa..." Sau đó thầm mắng mình chủ quan, lại không dùng thần công điều tra thoáng xem ai đang đứng ở ngoài mà đã vội vã đi mở cửa. Bởi vì vừa rồi Thạch Thiên ngăn tại cửa ra vào, Samantha đám người không thấy rõ ngoài cửa là ai, nhất thời không nghĩ ra là ai lại có thể làm cho Thạch Thiên sợ hãi như thế, nhưng mà biết chắc không phải là Thạch Hiểu Mẫn. Tiếng đập cửa cùng tiếng chuông vang lên, còn có người nổi giận đùng đùng hô: "Thạch Thiên, tỷ tỷ, các ngươi làm cái quỷ gì thế, mau mở cửa ra!" Không ngờ lại là thanh âm của Thạch Hiểu Mẫn. Samantha cùng Thạch Lệ cảm thấy kỳ quái, không để ý tới Thạch Thiên nữa, cùng chạy ra mở cửa. Lúc này đứng ở trước cửa là Thạch Hiểu Mẫn, đứng sau nàng là, Hạng Kiều, Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi, vẻ mặt của bốn người đều tức giận hầm hầm. Samantha cùng Thạch Lệ lập tức minh bạch Thạch Thiên tại sao lại khẩn trương đóng cửa như thế, Samantha nhịn không được "phì" Một tiếng cười ra. Thạch Lệ thì thấp giọng than nhẹ, đem Thạch Hiểu Mẫn cùng Hạng Kiều ba nữ vào nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]