Thạch Thiên năm đó truyền thụ cho đám người hầu đúng là sở trường võ công tâm pháp của các phái, cũng không phải bí điển của Thái Ất, đây không phải là Thạch Thiên không muốn truyền thụ cho bọn họ, mà là vì tu vi không tới một trình độ nhất định, căn bản không cách nào cảm nhận được ảo diệu trong bí điển.
Nghiêm khắc mà nói, Thái Ất bí điển cũng không phải là tâm pháp tu luyện chân khí, cũng không phải là dùng văn tự ghi lại thành điển tịch, là một tấm địa đồ phổ trừu tượng khó hiểu. Chỉ có đem tu vi đột phá tới cực hạn của thân thể, mới có thể từ bản đồ phổ này đốn ngộ được chút ảo diệu mà thôi, giống như lập địa thành Phật, đạt tới một loại cảnh giới huyền diệu khó giải thích vậy.
Thái Ất bí điển đã dẫn Thạch Thiên tới một loại cảnh giới, chỉ tồn tại trong tinh thần, ý niệm của hắn, căn bản không cách nào dùng văn tự hoặc ngôn ngữ để biểu đạt, cho dù bằng trí nhớ vẽ ra nguyên cũng thành một bức tranh vô nghĩa. Mà Thái Ất bí điển bởi vì khi hắn tu luyện đã thường xuyên mang trên người, lúc đại thành bị một đạo thiểm điện quái dị phá hủy kể cả thân thể của hắn, hơn hai nghìn năm trước đã biến mất rồi. Cho nên cho dù đám người trong Thiên Thạch Thành Bảo có tu vi đạt tới loại trình độ này, Thạch Thiên cũng vô pháp đem ảo diệu trong Thái Ất bí điển truyền thụ cho hắn. Nhiều nhất chỉ dẫn dắt hắn một chút mà thôi, sau này để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-diet-truyen-thuyet/1408635/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.