Chương trước
Chương sau
Thạch Thiên đứng ở dưới hình trụ Vendome, tâm tình kích động nán lại vài phút, đột nhiên cảm giác đám người bên cạnh nhìn mình bằng ánh mắt kì quái, làm cho hắn cảm thấy khó hiểu. Cúi đầu nhìn một cái mới hiểu ra, nguyên lai bản thân mình còn quên thay quần áo, trên người chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng manh. Hơn nữa bên trong chỉ có nội khố, đai lưng của áo ngủ không có buộc chặt, bị gió đêm thổi qua, lồng ngực cùng vùng đùi trực tiếp hiện ra lõa lồ trước mặt mọi người.
Hiện tại mùa đông mới vừa qua, thời tiết ban đêm ở Paris không có tốt như ở tự nhiên, vẫn còn lạnh, có người chỉ mặc một bộ quần áo đứng ở trên đường cái du đãng, tự nhiên sẽ khiến người xung quanh hiếu kỳ, huống chi Thạch Thiên chỉ mặc có một bộ đồ ngủ gợi cảm. Lại là nhãn hiệu xa xỉ phẩm nổi tiếng ở cửa hàng gần quảng trường Vendome, đa số người tới đây đều chú ý tới Thạch Thiên, loại trang phục này cực kỳ bắt mắt.
Thạch Thiên cũng đã quen, cũng không cảm thấy lạnh, thế nhưng bị một đám người coi như quái vật, cũng cảm thấy không được tự nhiên. Vừa định rời đi, sau lưng liền có người hô: "Cậu bé, có phải là không có chỗ ngủ không, hắc hắc! Theo tôi về nhà ngủ, thế nào?"
Trong mắt Thạch Thiên lóe lên một tia sát ý, liền quay lại nhìn, thì ra là một người đàn ông da trắng, trên người người này còn có đeo một sợi dây xích, vòng khuyên, mặc một cái quần nhăn màu trắng, nhìn qua cũng biết là một tên côn đồ.
Người đàn ông này thấy Thạch Thiên tuấn mỹ như vậy, con mắt không khỏi sáng lên, cười mập mờ, nháy mắt ra hiệu, nói: "Giường nhà tôi rất thoải mái, còn có áo lông, áo bông, có thể tặng cho cậu, đúng rồi, cậu có hiểu được tiếng Pháp không?"
Thạch Thiên bây giờ còn không nghĩ tới trở lại khách sạn. Trong lòng khẽ động, vẫy tay đối với người này, nói: "Ngươi đi theo ta" Sau đó hắn xoay người hướng tới phía sau một tòa nhà không người mà đi tới.
Người đàn ông này khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, thế nhưng hiển nhiên không có để vào mắt vị thiếu niên da mịn thịt mềm này, vui vẻ đi theo sau lưng Thạch Thiên.
Ước chừng qua một hai phút, Thạch Thiên quay lại quảng trường, hạ thân đã mặc một chiếc quần dài màu trắng hơi nhăn, trên thân là một bộ áo da màu đen, bên người còn có một dây xích, cùng mấy cái vòng khuyên, hắn đều ném mấy thứ đồ trang sức này qua ven đường.
Hiện tại nếu có người đến nơi mà hắn vừa đi, nhìn xuống, sẽ phát hiện một người đàn ông da trắng té xỉu ở góc tường. Hơn nữa trên mặt cùng trên người còn có chỗ tím hồng, chỗ sưng, hiển nhiên là bị người mạnh mẽ đánh đập. Bộ dáng cực kỳ thê thảm, khiến người ta rơi lệ.
Thật ra Thạch Thiên bên trong ngoại trừ quần lót của mình ra, cũng chẳng khác gì là không mặc đồ. Cho nên hắn mới đem áo khoác của người nọ mặc trên người. Nhưng mà để khiển trách người nọ dám đùa giỡn tổ tông, vì vậy hắn mới mạnh mẽ đánh tên kia một trận, sau đó thuận tiện lột sạch hắn. Cuối cùng dùng nội lực đem mớ quần áo ngủ dư thừa của mình tê thành bụi phấn, tiện tay ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Người đàn ông da trắng so với Thạch Thiên còn cao hơn nửa cái đầu, quần áo này mặc trên người không phải là rất phù hợp, hơn nữa vừa rồi hắn quyền đấm cước đá, tên kia lăn lộn trên mặt đất, quần áo có chút dính bụi nhàu nát, đám đồ trang sức bị kéo trông có phần thảm hại.
Thế nhưng Thạch Thiên tịnh không để ý tới những thứ này, tối thiểu còn có chút ít quần áo che thân khỏi ánh mắt của đám người đi đường, không làm hấp dẫn ánh mắt quỷ quái của đám người kia. Cho nên lúc này hắn chẳng khác nào một tên du côn, cũng không ai dám liếc nhìn hắn một cái.
Thạch Thiên thấy thế rất mừng, hắn đi loanh quanh một con đường ở Paris, lúc nhanh lúc chậm. Mờ mịt không xác địch, hắn muốn đi tới một nơi còn lưu trong trí nhớ bản thân, trong lúc bất giác. Cảm giác dục hỏa khó chịu lúc trước đã giảm đi rất nhiều.
Ban đêm ở Paris rất đẹp, rất hoa lệ, không hổ là thành phố lãng mạn, nơi này còn bảo lưu được không ít các kiến trúc cổ xưa, thế nhưng những thứ này lại dung nhập vào chính giữa một đô thị văn minh, cùng trong ấn tượng của Thạch Thiên về Paris trăm năm trước mà so sánh, hoàn toàn là một thế giới khác.
Vòng vo qua vài quảng trường, sau đó tiến tới một vài con đường cũ điển hình của Châu Âu, ánh sáng đèn đường hơi mờ, trên đường không có được vài người đi bộ. Qua một con hẻm, bỗng có một cái bóng bổ nhào ra, ngăn ở trước mặt Thạch Thiên, quát: "Có muốn vui không? Mười lăm Euro".
Thạch Thiên nhớ lại con đường này thì ra là thuộc về một số văn nhân họa sĩ của Paris cư trú, không thể tưởng được hiện tại lại là khu vực gái điếm hoạt động. Hắn nhìn lại người cản đường, người này trước lồi sau vểnh, cự nhũ to lớn vểnh lên, thì ra là một người phụ nữ da đen, tuổi tác khá lớn, khoảng ngoài bốn mươi, cái miệng đỏ đậm vì trát son quá dày, lộ ra hàm răng tráng bóc, đang trừng mắt nhìn mình. Thạch Thiên lập tức cảm giác được trên người lạnh lẽo, nguyên bản còn chút dục niệm lúc này thoáng cái biến mất sạch sẽ, vội vàng lắc đầu nói: "Không chơi, ta không có tiền."
Câu này hắn nói là thật, lúc rồi chỉ mặc một cái áo ngủ ra ngoài, thật ra không mang theo một khắc tiền. Nào biết mụ gái điếm này sau khi nhìn bộ dáng của Thạch Thiên, liền duỗi đại độc thủ lôi kéo y phục của hắn, cao giọng phóng đãng cười nói: "Cậu bé xinh đẹp, đến đây đi.Tôi không cần tiền của cậu nữa."
Thạch Thiên không thể tưởng được mới đi dạo phố được một lát đã gặp mấy vụ đùa giỡn, hơn nữa còn có cả nam lẫn nữ, có đủ cả hắc lẫn bạch, không khỏi căm tức, một phát bắt được độc thủ đang đặt trên ngực mình, dùng sức gạt đi. mụ điếm này bị đau hét rầm lên, nghiêng người đi, Thạch Thiên thuận thế vọt đến phía sau mụ, nhấc chân một cước đá vào cái mông cự đại này, khiến mụ cắm đầu vào con hẻm ý như tò vò chui vô tổ, hắn mắng chửi: "Cút ngay, lão tử chưa bao giờ ăn bạch thực."
Lúc này từ hai bên đường phố, trong các con hẻm thò ra không ít gương mặt dày đặc phấn son nhìn về bên này, cơ hồ chỉ ba bốn bước lại bắt gặp gái điếm, hắn chạy thật nhanh sang con phố bên kia, né tránh đám người này, trước khi lại được mời chào. May mà đám gái điếm không thấy được một màn vừa rồi, cũng không ai dám đi ra ngăn cản Thạch Thiên. Đương nhiên, điểm mấu chốt cũng là vừa rồi Thạch Thiên nói một câu kia "Ta không có tiền!"
Thạch Thiên hiển nhiên trong lúc vô tình vào đúng đất làng chơi của Paris, vượt qua vài đầu phố, cuối cùng hắn đi tới một con phố sáng sủa hơn rất nhiều, hai bên đường đầy các cô gái hoặc tóc vàng mắt xanh, hoặc tóc đen mắt đen, hoặc tóc đen mặt đen, hơn nữa dáng người yểu điệu, tướng mạo đẹp đẽ, trẻ tuổi, cùng so với đám gái điếm lúc này, chất lượng rõ ràng là cao hơn, khiến người ta động lòng.
Những mỹ nữ này phần lớn là đứng bên cạnh xe của mình, hơn nữa đều là Ferrari, Porsche các loại xe thể thao nổi tiếng, nếu vẫy được khách, sau khi thỏa thuận giá xong, bọn hộ thường đi tới một địa phương khác để "Giao dịch". Các nàng cũng không có trực tiếp thô bạo như mấy ả gái điếm lúc trước, thấy người đi qua cũng không lôi kéo, chẳng qua chỉ làm ra động tác vũ mị để câu dẫn khách nhân mà thôi, nếu như cảnh tượng ở nơi này mà diễn ra trong một triển lãm nào đó, nhất định sẽ làm cho người ta hiểu lầm là bọn họ đang tổ chức một cuộc triển lãm quảng cáo ô tô.
Chương: Năm túi tiền.
Những cô gái này rõ ràng đều mặc quần áo sang trọng, thấy Thạch Thiên ăn mặc dơ bẩn, áo da cũ nát, đều hiện lên vẻ mặt không thèm ngó, đưa ánh mắt chuyển tới người khác đang trên đường. Thậm chí khi thấy Thạch Thiên đi qua bên người, lập tức tất cả đều dừng động tác vũ mị lại, ý bảo hắn mau mau lặn đi cho nước nó trong. Chỉ có số ít người phát hiện ra bộ dáng Thạch Thiên đẹp trai, trao cho hắn một nụ cười, còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn, nhưng mà đều không có ý định vẫy hắn lại. Có thể thấy được, gái gọi tại đây chỉ cần nhìn tiền không coi trọng ngoại hình khách nhân, quan trọng là ... ngươi có tiền hay không, các nàng tới đây là để kiếm tiền chứ không phải là tới tìm bạn trai hoặc tình nhân.
Thật ra cho dù các nàng có chủ động đến thông đồng cùng Thạch Thiên, hơn nữa nguyện ý phục vụ miễn phí, Thạch Thiên cũng sẽ không động tâm. Phải biết rằng hắn sau khi sống lại, tiếp xúc toàn với những nữ tử quốc sắc thiên hương, siêu cấp đại mỹ nữ như Samantha, Kim Hinh, khí chất mỗi người đều cao quý thoát tục, còn có Hạng Kiều, Lý Hiểu Lệ, Quách Thiến Vi đều là thiếu nữ đẹp tuyệt, đáng yêu như thế động lòng người, đều dây dưa không rõ đối với hắn, các nàng, mẹ nó! Đều hấp dẫn gấp ngàn vạn lần đám người này, cho nên đám gái đứng đường này sao có thể lọt vào mắt của Thạch Thiên cho được?
Nhưng mà Thạch Thiên trời sinh tính phóng đãng phong lưu, một đường nhìn qua, cũng cảm thấy thập phần thú vị. Đi đến một cái ngã rẽ, liền thấy hồng quang chói sáng, tiếng người huyên náo, so với bên này còn náo nhiệt hơn nhiều, hắn vội bước tới. Chỉ thấy người đi đường căn bản đều hướng tới một tòa lâu vũ cũ kĩ đi tới, ngọn đèn đỏ đúng là do tòa nhà đó phát ra, bóng đèn ẩn nấp sau một cái cảnh quạt lớn khiến ánh sáng trở nên chớp động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Thạch Thiên không khỏi bị dọa cho nhảy dựng lên, không thể tưởng được hơn một trăm năm trôi qua, nơi này vẫn còn là hộp đêm, hơn nữa nhìn nhìn so với năm đó càng phồn vinh náo nhiệt hơn.
Lịch sử của khu đèn đỏ có thể nói là ngược dòng đến giữa thế kỷ mười chín. Khi đó, các nghệ thuật gia lang thang đến từ khắp nơi trên thế giới, tại bãi đất Montmartre vẽ tranh làm xiếc. Cho nên nơi này tràn ngập hương vị nghệ thuật, trở thành rất khác biệt của Paris, là một trong những nơi nhiều màu nhiều sắc nhất của thành nội. Bởi vì chuyện hoạt động nghệ thuật rất sôi nổi, hai bên con đường quanh co đá cuội gần bãi đất quảng trường Montmartre, cũng mọc lên quán cà phê nhỏ, quán bar cỡ nhỏ, làm ăn rất thịnh vượng. Về sau những gian quán nhỏ này xuất hiện một số vũ nữ, các nàng mặc váy dài tân trang, cùng với âm nhạc có tiết tấu cuồng nhiệt, vung vẩy cái mông, nâng cao khuôn đùi lên, thẳng chạm tới cả chiếc đèn chùm treo trên nóc nhà.
Lúc ấy người Anh quốc gọi loại vũ đạo này là "Cancan" Cho rằng nó rất phóng đãng, rất hạ lưu, cấm diễn ở Anh quốc. Thế nhưng, Cancan tại bãi đất Montmartre rất được hoan nghênh. Hàng năm đều cuồng hoan biểu diễn. Vũ công đi tới cả đầu đường để múa, mọi người từ bốn phương tám hướng chạy đến coi, kể cả người Anh quốc coi Cancan là hạ lưu cũng tới.
Sau khi cuộc chiến Prussian thất bại. Pháp lâm vào tình trạng thoái chí. Sự dèm pha cùng với sinh hoạt trác tánh tràn ngập khắp nơi, các tập đoàn tài chính tranh đấu gay gắt, chủ và thợ mâu thuẫn dâng cao. Mọi người chán ghét dân tộc chủ nghĩa giả, chỉ được cái mạnh miệng nói suông, cả dân tộc đều cảm thấy cực độ trống rỗng. Lại một lần nữa tìm về cuộc sống đọa lạc như lúc trước, người Pháp cảm thấy buồn rầu, bàng hoàng. Nhưng mà buồn rầu không phải là đặc điểm của người Pháp, bọn họ rất nhanh đi học những thứ bất cần đời để thay thế nỗi buồn, điều này đã khiến bầu không khí phóng túng tràn ngập Paris. Cho nên cái loại như khu đèn đỏ mới được sinh ra tại quảng trường Montmartre. Cancan cũng thành thành đại danh từ ở khu đèn đỏ.
Đồng thời lúc đó cũng là thời kỳ phát triển rất mạnh của hắc đạo Pháp, lúc ấy là thời kỳ toàn dân mệt mỏi chán nản, khiến các gia tộc hắc bang càng thêm phồn vinh cường đại, gia tộc bị Thạch Thiên mang người hầu tới tiêu diệt, gia tộc Polk khi đó được coi là gia tộc lớn nhất nước Pháp, thậm chí còn là đệ nhất đại hắc bang ở Châu Âu.
Thạch Thiên đối với loại phóng đãng diễm vũ Cancan này ấn tượng khắc rất sâu, cũng rất đồng tình, lúc này thấy khu đèn đỏ so với Lorant còn muốn trường thọ hơn, y nguyên như lúc trước, hắn cơ hồ không có lưỡng lự bước tới cánh cửa khu đèn đỏ.
Vừa đi đến cửa, một vị da đen thân hình cao lớn, ăn mặc Tây phục đứng trước cửa, duỗi tay ra ngăn hắn lại, trầm giọng nói: "Tiên sinh, mua vé mới có thể tiến vào." Tuy xưng Thạch Thiên là tiên sinh, thế nhưng ngữ khí lãnh đạm, ánh mắt nghiêm khắc, cơ hồ nhìn ra Thạch Thiên cái loại này không thể mua nổi phiếu mà đòi nghĩ tới đi vào nơi dành cho người da trắng. Mà Thạch Thiên sau khi nghe vậy, vẻ mặt cũng chứng minh cho ánh mắt vừa rồi của hắn.
Hơn một trăm năm chưa từng tới, Thạch Thiên lúc này nào biết đâu rằng khu đèn đỏ hiện tại tuy được xưng là tổng hội đệ nhất hộp đêm của thế giới, thế nhưng trên thực tế đã không còn mang tính chất hộp đêm của hơn một trăm năm trước rồi, bây giờ nó đã biến thành một tòa biểu diễn sảnh ca múa biểu diễn rất to rồi, là một điểm du lịch nổi tiếng của Paris.
Người tới xem hoàn toàn không giống như quần chúng lúc xưa nữa, hiện tại người tới xem căn bản đều văn minh, đều là đến xem kịch cũ của Paris. Diễn viên biểu diễn tuy vẫn như cũ là lớn mật lõa lồ múa, thế nhưng bây giờ nó được coi như một nghề quang minh chính đại, không giống như vũ nữ trăm năm trước, vì lấy lòng một hoặc vài nam nhân có tiền mà các nàng cố gắng nở nụ cười.
Khu đèn đỏ ngày nay là một công ty giải trí kinh doanh rất có hiệu quả và đường hoàng của Pháp, người xem hơn phân nửa là người ngoại quốc, hoặc những người Pháp ở ngoại tỉnh. Ở đây không có cung cấp vấn đề tình dục, vũ đạo nổi tiếng cũng không còn hành nghề mại dâm nữa, tú ông cũng không làm người môi giới như trước, thậm chí khu đèn đỏ đã trở thành con đường tắt cho rất nhiều vũ nữ biến thành minh tinh, không ít cô gái múa ở đây có mộng tưởng như vậy, trên thực tế quả thật có rất nhiều vũ nữ ở khu đèn đỏ về sau thành công tiến vào thế giới điện ảnh và truyền hình, trở thành minh tinh rực rỡ.
Thạch Thiên nhìn sang bên cạnh một cái, quả nhiên thấy du khách đều tới một cái quầy để mua vé, trên cửa còn bày một cái biển lớn, dùng tiếng Pháp cùng Anh ngữ để ghi rõ giá, vé thường là một trăm hai mươi Euro, cùng một ly đồ uống miễn phí.
Hắn có khi bá đạo dã man, nhưng đó là đối với người không vừa mắt, còn không đến mức cố ý không dùng tiền mua phiếu, dùng quyền đầu đánh người để tiến vào khu đèn đỏ xem diễm vũ. Chỉ có thể cười khổ đối với tên bảo vệ kia một tiếng, sau đó sờ vào túi áo da, rồi lại lục quần, cuối cùng rời đi.
Nào biết bên trong túi đầy chặt tiền, móc ra nhìn một cái, một bên là hai túi tiền, bên kia lại có ba túi tiền.
Thạch Thiên mừng rỡ, nghĩ thầm thì ra vừa rồi tên kia bị lão tử lột quần áo là một tên móc túi, hơn nữa tay nghề cũng không tệ lắm, lại có thể trộm nhiều như vậy. Hắn cười thầm nói: "Ngươi khẳng định không ngờ sẽ bị lão tử là lão trộm cắp ngàn năm nẫng tay trên, nhưng mà ngươi cũng không tính là bị thiệt, coi như là hiếu kính tổ sư gia đi, những tên móc túi khác cho dù muốn hiếu kính, lão tử cũng không thu đâu."
Một bên đắc ý một bên mở năm túi tiền ra, lấy ra một nắm tiền bên trong, cơ bản trong mỗi cái ví đều có hơn một ngàn thậm chí mấy ngàn Euro hoặc đôla, nhưng lại có rất nhiều chi phiếu, xem ra cũng đều là người có tiền cả. Nhưng mà cũng không thể nói tên móc túi này quá tinh mắt, bởi vì đến Vendome đi mua sắm đều là người có tiền, muốn cố ý tìm một người nghèo để trộm cắp, lại càng khó hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.