Thạch Thiên trước tiên chửi Becker vài câu vì có ý đồ giả mạo lái xe, sau đó phân phó hắn phái người âm thầm trông nom cho tốt Lý Hiểu Lệ, có tình huống gì thì gọi điện tới báo cáo, sau đó mới cúp điện thoại. Lúc này Maicy đang ghé vào trên người hắn từ động tác cắn biến thành liếm, sau đó chậm rãi dời xuống, một loại cảm giác ôn nhuận tê dại truyền khắp toàn thân Thạch Thiên, thư thái dị thường, hạ thân không tự chủ được lại phản ứng. Thạch Thiên nhìn Maicy đã tiếp cận cảm giác hư thoát, cười khanh khách: "Dám khiêu khích lão tử, lão tử sẽ không quản sự sống chết của ngươi đâu." Maicy nghe vậy run lên vội vàng co rụt cái lưỡi thơm tho từ trên người Thạch Thiên về trong miệng. Hì hì cười nói: "Không muốn không muốn... Trời ạ! Coi như là em sợ anh rồi, đều tại anh lớn lên đẹp trai như vậy, làn da so với nữ nhân bọn em còn tốt hơn, làm cho người ta khống chế không nổi mà muốn thân mật tiếp xúc. Anh lại còn muốn, cả buối tối còn chưa đủ sao?" Nàng ta trực tiếp nói không có chút nào che dấu, ngữ khí cũng rất tự nhiên. Nguồn truyện: Truyện FULL Thạch Thiên rất thích loại nữ tử như vậy, so sánh với phụ nữ Đông Phương, phụ nữ Tây Phương làm việc phần lớn thẳng thắn hơn, vấn đề tình dục cũng cởi mở hơn, đặc biệt giống như cá tính của Maicy, bình thường sẽ không vì tình yêu mà dây dưa với hắn. Cho nên trong một thế, Thạch Thiên đến Châu Âu sẽ không dễ dàng rời đi, đặc biệt là khi hắn biết thời gian bao lâu nữa mới trở lại quê hương, tìm một địa phương cùng mình ngủ say trăm năm, xem như lá rụng về cội. Thạch Thiên đương nhiên là để ý tới sự sống chết của Maicy, hắn hiểu rằng hiện tại nàng không có thể lực để tiếp nhận một lần mây mưa Vu Sơn nữa. Sau khi hắn hiểu được cách vận khí ảo diệu thành chùm. Tinh lực so với trước đây còn dồi dào hơn, tùy ý có một thân thể gợi cảm động lòng người xích lõa quấn quanh hạ thân vậy sao có thể chịu được. Hắn vỗ vỗ cái eo nhỏ của Maicy nói: "Vậy đừng có liếm loạn trên người lão tử nữa. Rời giường rồi mặc quần áo vào đi." Maicy thở phì phò không tình nguyện nói: "Em bây giờ làm gì còn khí lực rời giường nữa!" Thạch Thiên nghĩ thầm quả không sai, liền cười nói: "Lão tử cho ngươi mượn một điểm khí lực vậy." Một cỗ chân khí ấm áp từ lòng bàn tay chậm rãi chạy vào thân thể Maicy, sau đó toàn khắp toàn thân. Maicy lập tức cảm giác khí huyết thư sướng, không còn cảm giác thở hồng hộc nữa. Cảm giác toàn thân ấm áp thập phần mỹ diệu, thể lực cũng dần dần khôi phục, chỉ chốc lát tinh thần tỉnh táo gấp trăm lần, tựa hồ trạng thái so với lúc bình thường còn tốt hơn nhiều. Nàng không khỏi kinh ngạc, nói: "Chuyện gì xảy ra vậy, khí lực của anh không ngờ có thể cho em mượn... Quá kỳ diệu đi, anh làm như thế nào vậy?" Thạch Thiên không đáp mà hỏi ngược lại: "Hiện tại có đủ khí lực để đứng lên rồi chứ?" Maicy gật đầu nói: "Tốt hơn nhiều rồi, anh còn muốn nữa không? Hiện tại có thể làm không cần đến tối nữa đâu." Không có chút ý tứ nào, ngược lại nàng lại ôm chặt Thạch Thiên hơn nữa, da thịt trên người nóng hổi, trên mặt cũng trở nên đỏ bừng. Nhưng mà hiển nhiên không phải là vì thẹn thùng mà là dục hỏa làm cho huyết lưu trong người nàng gia tốc, nhiệt độ cơ thể lên cao, mới khiến cho sắc mặt biến hồng như vậy. Trong cơ thể Thạch Thiên sinh ra cảm ứng. Hạ thân lập tức cứng rắn như sắt, Maicy giống như nhận được mệnh lệnh, duỗi tay nắm chặt cự vật, liền muốn dẫn đường cho nó tiến vào vùng đào nguyên bí xử của mình. Thế nhưng Thạch Thiên rõ ràng hiểu bởi vì chân khí của là bởi vì chính mình lưu lại trong cơ thể Maicy, mới khiến cho nàng giống như tinh lực trở nên dư thừa, thật ra thể lực của nàng đã sớm hư hao sạch sẽ, nếu làm thêm một lần nữa, nhất định sẽ khiến cho nguyên khí của nàng bị tổn thương, không có mười ngày nửa tháng thì đừng mong khôi phục. Đành phải chịu dục hỏa thiêu thân, đem Maicy rời khỏi thân thể mình, đồng thời hắn lao xuống giường, thu hồi chân khí trong cơ thể. Maicy lập tức trở nên hư thoát không còn chút sức lực nào, nhưng mà khí huyết đã được lưu thông bình thường, so với trước còn tốt hơn nhiều. Thế nhưng dục hỏa của nàng lúc này lại một lần nữa bốc cháy, ánh mắt mê ly, thần trí bị dục hỏa đốt cháy sạch sẽ, thần trí mơ hồ, ra sức chống đỡ khởi thân thể lại muốn leo lên trên người Thạch Thiên. Trong miệng nỉ non những lời không rõ: "Nhanh...Cho em mượn thêm điểm khí lực nữa đi..." Thạch Thiên cười khổ nói: "Lão tử cho ngươi mượn khí lực là muốn ngươi có thể mặc quần áo rời giường, cũng không phải là muốn làm việc này." Nhưng trong cơ thể Thạch Thiên lại có luồng chân khí kỳ diệu là lực lượng thiên nhiên Ám Thông Thiên, tựa như lời nói của Bellay, là lực lượng thuộc về loài người không thể khai phá, trong đó cũng bao hàm dục vọng sinh lý nguyên thủy nhất của loài người, chính là bởi vì như vậy, Thạch Thiên mới lâm vào trạng thái tìm người để phát tiết. Mà Maicy ở phương diện này so với mình còn mạnh mẽ hơn, lúc này tuy Thạch Thiên đã rút chân khí của mình ra khỏi cơ thể nàng, thế nhưng một khi đã nhận được luồng chân khí kỳ diệu này, dục vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể nàng lại bị kích thích trở nên mạnh mẽ gấp bội, há chỉ với một câu nói của Thạch Thiên mà dập tắt được? Con mắt Maicy đều bị đốt cháy thành màu hồng, dồn dập thở, hỏi: "Chẳng lẽ anh không muốn sao?" Thạch Thiên đương nhiên rất muốn đem nàng áp dưới hạ thân, cố tình làm bậy một phen, thế nhưng cũng biết tuyệt không thể làm vậy, nhất thời cũng vô pháp giải thích rõ ràng cho nàng hiểu, đành phải nghĩ một đằng nói một nẻo, cười khổ nói: "Không nghĩ ra, lão tử giữa trưa chỉ uống chút rượu, hiện tại đói bụng quá, không còn năng lực làm việc này nữa đâu." Maicy nhìn thoáng qua hạ thân đang cương cứng của Thạch Thiên, đối với chuyện hắn tự nhận là không có "Năng lực" tỏ vẻ hoài nghi, nhưng mà nghe hắn nói đói bụng, chỉ có thể bỏ qua mà thôi, giọng căm hận nói: "Đáng giận, anh là một tên tiểu hỗn đản!" Thạch Thiên vỗ lên cái mông khiêu gợi của nàng, đưa vào một cỗ chân khí, nói: "Còn không mau đi tìm cái ăn cho lão tử." Lần này đưa chân khí vào trong cơ thể Maicy có hàm ẩn Thanh Tâm quyết, Maicy lập tức cảm thấy toàn thân thanh lương, dục niệm tuy không tiêu tán, thế nhưng lại làm cho nàng thanh tỉnh rất nhiều. Maicy oán hận trừng mắt liếc nhìn Thạch Thiên, miễn cưỡng ngồi dậy, cầm lấy điện thoại gọi cho phòng ăn của khách sạn, đem hai phần ăn tối đến. Sau đó tìm lấy mớ nội y trong góc giường của mình, cũng không quanh co, xuống giường nhặt lên cái váy ngủ ở trước cửa, sau đó chạy về toilet trong phòng ngủ của mình tẩy rửa vết mồ hôi. Thạch Thiên cũng vọt lên đi tắm rửa, sau đó liền nghe thấy chuông điện thoại vang lên, là Becker gọi, nói cho hắn biết Lý Hiểu Lệ lên một chiếc xe rời Ritz Hotel, lão đang phái người theo dõi chiếc xe kia. Thạch Thiên hỏi thăm kiểu dáng của chiếc xe tới đón Lý Hiểu Lệ, thì ra là một cỗ xe Mercedes dài, giống như chiếc xe hồi đón nàng lúc ở đại học, hẳn là xe của nhà nàng, hắn liền phân phó cho Becker không cần tiếp tục theo dõi nữa, để cho Becker lập tức lên lầu tới gặp hắn. Becker hiểu rằng bản thân lần này không tránh được một hồi trách mắng, tuy hoảng hốt nhũn người ra, thế nhưng lại không dám trậm trễ, ngay cả thang máy cũng không dùng, mà trực tiếp giống như hỏa tiễn phi tới cầu thang bộ. Cửa phòng mở ra, sau khi Becker bước vào liền bắt gặp sắc mặt bình tĩnh của Thạch Thiên, hắn đang ngồi trong phòng khách, vội vàng đóng cửa lại bộ dạng bất an tiến tới trước mặt Thạch Thiên, cúi người làm ra vẻ mặt để người trách phạt, cung kính nói nhỏ: "Chủ nhân, tôi đến rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]