Thạch Thiên quay đầu lại liếc nhìn Lý Hiểu Lệ, thầm nghĩ nếu tôi vận khởi khinh công, chỉ cần nhấc chân, nháy mắt công phu có thể khiến cả Paris chuyển động, chẳng lẽ còn sợ không về nổi khách sạn sao? Bất quá bởi vì hiện tại trong phòng khách chỉ còn lại có hắn cùng Lý Hiểu Lệ, theo kinh nghiệm tốt hơn nhất để nàng biết càng ít càng tốt. Hắn nhìn Lý Hiểu Lệ một cái rồi lập tức quay đầu lại không để ý tới nàng, thuận tay hắn nhanh chóng cất bản đồ vào trong túi, để tránh nàng tiếp tục cười nhạo.
Lý Hiểu Lệ vẫn chưa buông tha hắn, từ phía sau ghế sô pha chạy lên trước Thạch Thiên, nói: "Anh không cần lo lắng, anh chỉ cần nói cho em biết anh đang ở nơi nào, tý nữa em bảo lái xe đưa anh trở về."
Thạch Thiên nhìn hai mắt Lý Hiểu Lệ lóe ra một tia mờ ám, nhất thời Thạch Thiên hiểu được nàng là muốn biết mình đang ở chỗ nào trong Paris. Thầm nghĩ lâu nay không gặp cô mà cô đã học được cách nói chuyện quanh co vòng vèo. Nếu mắc mưu của cô chẳng phải lão tử sống hơn một ngàn năm là uổng phí, hắn nói: "Không cần làm phiền cô, lão tử vẫn nhớ đường về nhà."
Lý Hiểu Lệ vội hỏi: "Không phiền đâu, anh không cần phải tự tin như thế, đường lối ở Paris rất phức tạp, đến chính người Paris còn có thể lạc đường, cho nên… cho nên anh cứ nói cho em biết, để lái xe của em đưa anh trở về, để phòng ngừa anh lạc đường thôi!"
Thạch Thiên thấy nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-diet-truyen-thuyet/1408603/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.