Chương trước
Chương sau
Thủ tục xuất cảnh sớm đã có người chuẩn bị ở sân bay, sáu chiếc ô tô xa hoa từ thông đạo tiến nhập sân bay. Samantha cùng Thạch Thiên bước xuống xe, đoàn người bước đi trên tấm thảm màu đỏ tươi, Samantha hồi hộp, nàng hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh. Trước mắt là một chiếc phi cơ cỡ lớn ước chừng cao khoảng bảy tám tầng, thân máy bay trắng toát, mặt trời chiếu rọi lóe ánh hào quang chói mắt.
Samantha cảm giác ngỡ ngàng không đứng nổi, vội vàng bám lấy tay Thạch Thiên, hỏi:"Đây là máy bay của các anh à? Xa xỉ quá, chúng ta chỉ có mười mấy người… Đây hẳn là Q3SO0?"
Thạch Thiên chẳng có chút kiến thức về máy bay, lắc đầu nói:"Lão tử không biết." Thạch Thiên quay đầu hỏi tên đi đầu:"Là chiếc phi cơ này sao?"
Có khoảng hơn mười nhân viên đi theo, người đi đầu tên là Becker, tuổi đã gần sáu mươi, đảm nhiệm tổng giám đốc hành chính bộ phận Quỹ TS bên Pháp, bước lên phía trước nói:"Đúng vậy, thưa chủ nhân." Nói xong, Becker đi phía trước dẫn đường hai người vào đăng ký.
Cũng khó trách Samantha giật mình, chiếc phi cơ này đúng là do công ty dựa theo thiết kế của chiếc máy bay A380 để kiến tạo. Hiện tại A380 là loại máy bay lớn nhất trên thế giới, cao hơn hai mươi bốn mét, chiều dài mỗi khoang ước chừng tám mươi mét, có hai mươi bánh xe, có thể chứa khoảng năm trăm năm mươi lăm người, tối đa có thể đạt tới tám trăm bốn mươi người. Samantha thầm nghĩ, môt chiếc phi cơ lớn như vậy mà chỉ có mười mấy người bước lên, quả thật quá xa xỉ, cô thầm nghĩ chắc số lượng nhiên viên trên phi cơ phải nhiều hơn hành khách.
Trên phi cơ tổng cộng có ba tầng, tầng dưới cùng là kho hàng hoá chuyên chở, đoàn người tiến vào tầng giữa, đi vào bên trong khi Samantha mới biết được phi cơ này so với chiếc máy bay A380 trước kia cô đã từng đi, ngoại hình hai chiếc rất giống nhau nhưng cấu tạo bên trong lại hoàn toàn khác nhau, chiếc phi cơ này không phải là một chiếc máy bay hành khách bình thường, mà quả thực là một tòa cung điện xa hoa lộng lẫy trên không trung, từng chi tiết của phi cơ đều có thể phản ánh được thân phận cao quý của người chủ sở hữu.
Bên trong phi cơ này không có nhiều chỗ ngồi như chiếc A380, chỉ có hơn ba mươi chiếc ghế rộng thùng thình, màu sắc đơn điệu, sử dụng hai loại màu sắc đen trắng làm màu chủ đạo. Chỗ tựa lưng được thêu bông hoa hồng, mô hình tay vịn kiểu Hy Lạp cổ điển, sự phối hợp hài hoà trong sự đơn giản lại mang theo một chút lãng mạn, làm cho Samantha cảm thấy xúc động.
Từ lối vào có thể nhìn thấy một bộ phận nhỏ, trong đó còn có cả quán bar, phòng ăn tiệc, phòng nghe hát, phòng bếp, văn phòng làm việc, phòng chữa bệnh, phòng vệ sinh riêng, và cộng thêm mười sáu gian buồng ngủ.
Chỉ tiếc là Thạch Thiên cùng Samantha không thể sử dụng hết được, ngoài trừ Becker đứng ở bên ngoài, các người khác lưu lại ở tầng giữa, Becker cùng hai gã nữa xem như tiếp viên hàng không, Thạch Thiên và Samantha đi vào một khoang thang máy, đi lên tầng trên.
Ra khỏi thang máy đi trên một tấm thảm hành lang kiểu Ba Tư. Hành lang rất rộng nhưng không quá dài, dẫn đến một phòng làm việc nhỏ. Becker một bên dẫn đường phía cuối hành lang là một phòng khách khá lớn cùng một phòng hội nghị, tiếp đến một mình Becker tiến lên đầu phi cơ còn hai tên tiếp viên hàng không đứng canh cửa thang máy.
Trên tầng cao nhất lại chia làm hai tầng nhỏ, phía dưới có thể nói là một gian làm việc nhiều công năng, ngoài ra còn có phòng khách loại nhỏ, nhà ăn, cùng phòng tập thể hình. Bên cạnh phòng tập thể hình còn có một cái bể bơi rộng bốn mét, dài tám mét, các phòng bài trí rất logic, có mối liên hệ rất chặt chẽ, nhưng lại tách biệt rất thuận tiện sử dụng, cách bài trí tầng trên theo phong cách tao nhã khác hẳn, sử dụng hai màu "xanh vàng rực rỡ" từ cảm nhận đến hình dung nó lại có vẻ rất tục tĩu.
Điểm bắt mắt nhất là có mười bảy mười tám nàng nữ hầu, tóc vàng, mắt xanh đứng bên trong. Dáng người các nàng không thua kém gì người mẫu, dung mạo không thua kém gì minh tinh, quả thực dường như các nàng đã qua một cuộc thi tuyển chọn sắc đẹp.
Becker ngừng bước nói: "Chủ nhân, một lúc nữa phi cơ sẽ cất cánh, thời gian phi hành ước chừng khoảng mười tiếng, ngài cùng tiểu thư Samantha nếu mệt có thể lên lầu nghỉ tạm. Trên lầu là phòng ngủ, xem ra hắn đã biết mối quan hệ giữa Samantha và Thạch Thiên là không bình thường.
Thạch Thiên đáp lại:"Đã biết." Becker khom người vui vẻ lặng lẽ lui đi ra ngoài.
Samantha nhìn chung quanh một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần thở dài:"Cuối cùng em cũng biết đến cái gì gọi là xa xỉ" Nếu đây là một tòa khu nhà cao cấp thì đúng là không còn gì để gì có thể sánh được thế nhưng dù sao cũng là một chiếc phi cơ. Bỗng nàng nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi: "Anh giàu có như vậy sao không ủng hộ, có nghĩ làm việc thiện không? Em đang làm công tác phát ngôn cho một quỹ từ thiện. Cam đoan rất nhiều người đang cần tiền trợ giúp của anh".
Thạch Thiên thuận miệng nói:"Lão tử không quan tâm" Thạch Thiên không biết nàng nói mình là tài phú có liên quan đến việc gì, nhưng hắn vẫn kiên quyết nói không bận tâm đến việc giúp đỡ người khác.
Samantha tức giận, mắng lại Thạch Thiên:"Thật nhỏ mọn".
Thạch Thiên cười nói:"Nếu muốn làm từ thiện thì hãy đến đàm phán với bọn họ kia kìa, lão tử hiện tại chỉ là một tay bảo vệ, tiền công ăn cơm cũng không đủ, nào có tiền quyên góp cho cô" Thạch Thiên ngẩng đầu tươi cười, Samantha lắc đầu thở dài:"Thực không muốn đứng gần anh." Nghe vậy, Thạch Thiên đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu.
Samantha theo sát đằng sau, vừa đi theo vừa trêu trọc: "Hừ… rất lâu rồi em không đi giày cao gót, anh còn nghĩ sao, chẳng lẽ muốn em chặt chân à? Anh không nên trách bản thân".
Thạch Thiên đi vào phòng ngủ, quay lại trách mắng:"Cô đừng đắc ý, sang năm lão tử có thể cao bằng cô".
Samantha theo vào phòng ngủ đóng cửa lại, cố ý tiếp tục trêu tức hắn nói:"Bằng em thì sao chứ? Em đi giày cao gót vẫn cao hơn anh…"
Thạch Thiên nhất thời không nói được lời nào, biết rằng cho dù mình có ở trạng thái tốt nhất cũng vẫn thấp hơn Samantha đi giày cao gót, chung quy mình lại không thể đi giày cao gót để so với nàng, tức giận liền đi đến giường nằm, nhắm mắt lại không thèm để ý đến nàng.
Khi tranh cãi với Samantha, Thạch Thiên khó chiếm được thượng phong. Samantha tâm trạng thoải mãi, ngồi vào bên giường, cởi đôi giày cao gót ra, nói:"Khăn trải giường sạch sẽ thế kia, anh chưa cởi giày đã nhảy lên" Sau đó, cởi chính mình cởi cho Thạch Thiên.
Nàng nằm đến bên người Thạch Thiên, bỗng nhiên chỉ vào lên trần nhà kinh ngạc, nói:"Anh xem kìa… Thật là đẹp…" Nguồn: truyentop.net
Thạch Thiên nhìn lên trên, đập vào mắt chính là một mảnh không trung xanh thẳm, còn có mấy đóa mây trắng đang chuyển động. Bất quá cũng chỉ là bức tranh ở trần nhà, mây trắng phiêu phiêu là từ trần nhà phía sau ngọn đèn tạo thành không gian rất đẹp, phi cơ này không thể mở cửa khi phi hành, nhưng dường như có thể gây cho người ta cảm giác đó. Thạch Thiên cũng vui vẻ thoải mái, ngoài miệng lại nói: "Cũng không có cái gì đẹp, cô muốn nhìn bên ngoài phi cơ không?"
Samantha nhẹ giọng thở dài:"Hiện tại làm sao có thể nhìn được thiên nhiên bên ngoài phi cơ…" Tiếp theo nghiêng thân, đem mặt thiếp đến trên vai Thạch Thiên, nói: "Anh thực sự không có ý nghĩa, chỉ muốn phá hỏng mọi thứ, một chút tình cảm cũng không có, thật không rõ vì sao lại thích anh" Ngữ khí giống như trách cứ nhưng lại vô cùng đưa tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.