Laurent ngẫm nghĩ cẩn thận: "Tuyệt đối sẽ không thể, trăm năm qua không có người nào nhằm vào tòa thành, huống chi Alex không có chút quan hệ với tòa thành, chỉ là có một lần đi cùng người khác tới. Cho dù bọn cướp có mưu đồ bắt cóc Alex, vì sao bốn năm qua cũng chưa tiến hành vơ vét tài sản tòa thành, chẳng lẽ sau khi bọn bắt Alex cùng hai gã trợ thủ mới phát hiện hắn không có quan hệ với tòa thành, liền giết người diệt khẩu sao?"
Thạch Thiên thở dài: "Trên đời nào có sự tình tuyệt đối." Trải qua nhiều lần sinh mệnh khiến cho hắn thấy được trên đời có quá nhiều chuyện kỳ lạ, người chết cũng có thể sống lại, thì có chuyện gì là không thể.
Laurent nói: "Chủ nhân giáo huấn rất đúng, Laurent không nên kết luận bừa, quả thật chỉ khi tìm được Alex mới có thể biết nguyên nhân vì sao hắn mất tích. Chủ nhân xin yên tâm, Laurent nguyện ý dùng tánh mạng đảm bảo, nhất định mau chóng tìm ra Alex đem về trước mặt chủ nhân."
Thạch Thiên cười trách mắng: "Lão đừng lấy tánh mạng để đảm bảo, lão có trường sinh giống với tôi đâu? Alex đã mất tích bốn năm, hiện tại có còn sống hay không cũng không biết, nếu không còn sống thì lão có thể tìm được sao?"
Nét mặt già nua của Laurent bỗng hồng hào, lúng túng nói: "Là… là… là Laurent nói lung tung, mặc kệ khó khăn đến thế nào, Laurent không tìm được Alex, lão thề không bỏ qua. Ngày mai tôi phải sang Pháp một chuyến." Nói xong kích động đứng dậy, đã muốn thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-diet-truyen-thuyet/1408586/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.