Tiếng còi mãn cuộc vang lên, trận đấu chấm dứt, đội HongKong chiến thắng với tỷ số 49 - 3, từ lúc Thạch Thiên vào sân cho đến khi chấm dứt, chia đều cũng chưa đến một phút đồng hồ Thạch Thiên ghi được một bàn, thật sự là có chút kinh hãi. Nghe tiếng hoan hô rung trời trên sân, cầu thủ đội HongKong tuy rằng biết là ủng hộ số 17 Thạch Thiên, nhưng Thạch Thiên cùng bọn họ không có chút quan hệ, các cầu thủ đội Chelsea rời sân với khuôn mặt xám xịt. Bên này, đội trưởng Lý Hải Dương đi đầu hô to một tiếng, mọi người vây quanh Thạch Thiên, cùng nhau đem Thạch Thiên tung lên trên không trung, chúc mừng thắng lợi khó quên. Dù sao Thạch Thiên vẫn còn trẻ con, thấy có nhiều người vây xung quanh mình hoan hô ủng hộ, ít nhiều cũng có chút hưng phấn, thấy cầu thủ đội HongKong biểu lộ chân tình, tùy ý để bọn họ tung mình lên, bị tung lên không trung một cái, cơ thể chưa hạ xuống đã nhảy ra ngoài, ha ha cười nói: "Các anh còn chưa để yên, thực tình coi lão tử như bao cát có thể ném sao?" Các cầu thủ đội HongKong thấy Thạch Thiên từ không trung hạ xuống không hề mượn lực còn có thể nhảy ra ngoài vòng tròn, động tác cũng vô cùng nhanh nhẹn, như chim én tự do bay lượn, mọi người không khỏi tuôn ra lời lẽ tán thưởng, lại một lần nữa vây chung quanh hắn, bất quá lại nâng hắn lên. Đội trưởng Lý Hải Dương tiến lên phía trước vài bước, hưng phấn lớn tiếng nói: "Chào mừng cậu, Thạch Thiên! Lời đầu tiên tôi tự giới thiệu, tôi họ Lý, tên Hải Dương, hiện tại là đội trưởng đội HongKong. Kĩ thuật chơi bóng của cậu thật sự là rất… rất tinh tế… Tôi cũng không biết nói gì hơn để diễn tả tài năng của cậu, cậu làm thế nào có thể rèn luyện thành thục như vậy? Đương nhiên, tôi tin nếu một người bình thường mà rèn luyện thì không thể đạt tới như trình độ như của cậu!" Các cầu thủ khác cũng hết sức khâm phục Thạch Thiên. Mọi người liền xưng hô chúc tụng Thạch Thiên là "Siêu nhân bóng đá", "thần đồng bóng đá", "thần tiên bóng đá", người hâm mộ chỉ cần xem qua trận thi đấu này, nghe xong hình dung đều không thể không thổi phồng, ngược lại sẽ cảm nhận được đúng mức, sự chuẩn xác đến phi thường, mọi người rất khó tìm ra một từ ngữ để diễn tả hình tượng Thạch Thiên trên sân bóng. Thạch Thiên xua tay nói: "Đừng xưng hô loạn lên như thế, tôi cũng chẳng phải là thần đồng gì đâu." Lý Hải Dương gật đầu cười nói: "Tôi cũng không tin trên thế giới có thần đồng gì cả, tuy nhiên tôi tin là có thiên phú tài năng bóng đá, nhưng quan trọng là bản thân phải cố gắng từng ngày." Bọn họ nào biết rằng Thạch Thiên kỳ thật đúng là "Thần Đồng", nếu xưng hô hắn như thế thật sự cũng không sao cả. Lý Hải Dương lại nói tiếp: "Vừa rồi nhìn cậu cướp bóng rồi sút bóng, động tác rất đơn giản, nhìn không thấy có kỹ xảo, nhưng thực chất lại rất chắc chắn, cú sút rất uy lực, ngay cả thủ thành cũng không thể cản nổi. Nếu chỉ dựa vào phương pháp rèn luyện bóng đá chính thống, khẳng định là không thể có thành tựu như thế được. Cậu… cậu nhất định là đã luyện qua một chút công phu thần kỳ? Cảm giác giống như khinh công hay võ công hay… .v.v.v trong điện ảnh." Các cầu thủ khác vẻ mặt tò mò nhìn Thạch Thiên, rõ ràng cảm nhận được thiếu niên này nhất định là người mang tuyệt học, có lẽ chính là võ hiệp trong tiểu thuyết miêu tả, loại này như kiểu cao thủ võ lâm vừa mới xuống núi. Thạch Thiên đối với bọn họ như được ánh mặt trời khai sáng. Đặc biệt là Lý Hải Dương, vừa rồi nhìn hai cú sút sau cùng của Thạch Thiên. Thạch Thiên liền nhìn đến Lý Hải Dương ra lệnh các cầu thủ khác lui lại hai bên sân bóng, không quấy nhiễu Thạch Thiên. Thạch Thiên thầm nghĩ bọn họ muốn làm nhiễu cũng không quấy nhiễu được, bất quá Thạch Thiên đối với thái độ tự giác lui lại không quấy nhiễu của bọn, làm cho hắn rất vừa lòng, lập tức cũng không giấu diếm, cười nói: "Không sai, có thể nói là võ công, bất quá điện ảnh lão tử cũng xem qua mấy bộ, đó là lừa người, nhưng công phu của họ không giống ta". Nhóm cầu thủ đều cười lên ha hả, gật đầu nói công phu trong điện ảnh đều là giả tạo, đương nhiên không thể cùng so sánh với công phu của Thạch Thiên. Một cầu thủ có khuôn mặt hồng hào nói: "Không thể tưởng được võ thuật Trung Quốc còn có thể dùng để đá bóng, nếu ai cũng có sự lợi hại như vậy, cho dù đi lấy World Cup cũng không phải là việc khó, chẳng qua muốn đạt được công phu lợi hại như vậy, muốn rèn luyện đến trình độ giống như của cậu thì nhất định rất khó?" Thạch Thiên cười nói: "Nói khó cũng không phải là khó, chỉ là cần nhiều thời gian, nghĩ muốn rèn luyện được giống như ta, các cậu chỉ sợ không có nhiều thời gian, lão tử chính là luyện không ít năm ." Nhóm cầu thủ nhìn Thạch Thiên, trong lời nói của hắn có điểm không đúng, thầm nghĩ vừa rồi bình luận viên chẳng giới thiệu hắn năm nay mới mười bảy tuổi, cho dù ngươi học công phu từ trong bụng mẹ, luyện đến hiện tại cũng chỉ có mười bảy, mười tám năm mà thôi. Một cầu thủ nói: "Cậu có thể dạy nhóm chúng tôi không? Tôi không ngại mất nhiều thời gian, cũng không sợ chịu khổ cực, cho dù luyện vài chục năm, có thể luyện đến một nửa trình độ của cậu thực sự cũng cảm thấy mỹ mãn lắm rồi." Các cầu thủ khác cũng nhất thời ánh mắt tỏa ánh sáng, tràn ngập chờ mong Thạch Thiên đồng ý, tất cả đều tỏ vẻ không e ngại gian nan vất vả. Trong lòng Thạch Thiên nghĩ mình tu luyện công phu một ngàn năm, tiểu quỷ này nghĩ vài chục năm đã muốn luyện thành trình độ như mình, thật sự là quá buồn cười. Bất quá hắn cũng không muốn giải thích, chỉ cười khổ, nói: "Các cậu tư chất thì có thể, chỉ là thân thể đã định hình, nếu bây giờ học qua võ thuật thì chỉ có thể lãng phí thời gian" Tuy rằng mấy năm nay thân thể của hắn nhẹ nhàng không ít, sử dụng không ít tinh lực giúp chị em Thạch Lệ đả thông kinh mạch. Text được lấy tại truyentop.net Nhóm cầu thủ đối với tố chất thân thể của mình đều hết sức tự tin, nghĩ đến Thạch Thiên không muốn dạy nhóm bọn hắn, nhất thời vẻ mặt thất vọng, Lý Hải Dương thở dài nói: "Loại tuyệt thế võ học này khẳng định không phải người bình thường có thể học được, chúng tôi cũng không phải nghĩ muốn luyện võ công để đi đánh nhau, mà muốn công phu giống như cậu đem dùng để đá bóng, làm vẻ vang đội HongKong, làm vẻ vang nước nhà. Ài… Thật sự là đáng tiếc, bất quá cũng may hiện tại có cậu gia nhập, tin rằng hiện tại không ai dám xem thường đội bóng đá HongKong chúng ta." Trong đầu Thạch Thiên nào có khái niệm vì đội HongKong mà làm vẻ vang, vì nước nhà mà làm vẻ vang, lắc đầu nói: "Lão tử cũng không gia nhập các đội bóng của các người, hôm nay là vừa lúc gặp phải, ta rất khó cự tuyệt khi các người nhờ ta, không có biện pháp mới xuống dưới đá bóng, muốn làm vẻ vang vẫn là dựa vào bản thân các ngươi, ta cũng không có nhiều thời gian rảnh, đá bóng chỉ để thưởng thức, vui đùa". Nhóm cầu thủ đều là chấn động, Lý Hải Dương vội hỏi: "Chỉ là đầu tháng này còn có một trận đấu, là cùng câu lạc bộ của nước Pháp, nếu không có cậu vào sân, chúng tôi sẽ thất bại thảm hại." Thạch Thiên trên khán đài cũng nghe Samantha nói lần này đội HongKong mời được vài câu lạc bộ bóng đá Âu Châu đến giao hữu, vạn nhất Hạng Hồng lại tìm mình, từ chối thật ngượng ngùng, Thạch Hiểu Mẫn cũng khẳng định sẽ không để yên, cần hắn đến sân bóng lại bị mấy vạn người nhìn chằm chằm đá bóng, thật sự là cảm thấy được không được tự nhiên, không khỏi cảm thấy có chút khó xử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]