Tình cảnh trước mắt làm cho Kim Hinh thất kinh, hai chân của Samantha bị Thạch Thiên cầm ở trong tay, giơ lên cao trước người, không ngừng kịch liệt trùng kích, Kim Hinh cảm giác được trước kia Thạch Thiên đối với mình cũng chưa từng mạnh như vậy, mà Samantha trên mặt đều là mồ hôi, sắc mặt xanh đỏ giao nhau, hai mắt vô lực khép hờ, đã trắng bệch, hàm răng cắn chặt, khóe miệng còn sùi bọt mép. Kim Hinh nghĩ không ra sẽ như thế này, Thạch Thiên lại không chút thương hương tiếc ngọc, một chút cũng không bận tâm Samantha thống khổ như vậy, phẫn nộ tiến lên đẩy mạnh Thạch Thiên, muốn đem Samantha đẩy ra, hô lớn: "Anh… mau dừng lại… anh muốn giết cô ấy sao…" nhưng nàng sao có thể đẩy được Thạch Thiên. Bất quá Thạch Thiên bị Kim Hinh quấy nhiễu, suy nghĩ nhất thời trở về lại hiện thực, quay đầu lại nhìn Kim Hinh, thấy nàng đang căm tức nhìn mình, có chút khó hiểu, tiếp theo cảm giác được người đang cầm trong tay mạch tượng yếu ớt rối loạn, đứt quãng giống như tơ tằm, cúi đầu nhìn lại Samantha thì cũng thất kinh, vội vàng rời khỏi thân thể của nàng, buông hai chân của nàng ra, chụp lấy tay của Samantha mà vận công cứu giúp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm. Kim Hinh nhìn bộ dáng áy náy của Thạch Thiên, sắc mặt ôn hòa đi một ít, vốn đang nghĩ muốn trách cứ hắn vài câu, nhưng thấy hắn hiện tại bộ dáng chăm chú, tựa hồ đang cứu trị Samantha, liền nhịn xuống không dám quấy rầy hắn, lại thấy hai chân của Samantha vẫn đang vô lực giang ra, chỗ kín sưng đỏ không chịu nổi, còn có vết máu, quả thực là nhìn thấy mà giật mình, không khỏi thầm than một tiếng "tạo nghiệt…" rồi chạy vào toilet lấy một cái khăn lông, thấm nước nóng, rồi trở lại nhẹ nhàng giúp Samantha lau rửa sạch sẽ. Mặc dù Samantha mới vừa rồi hơi thở mong manh, cơ hồ sắp tắt thở, nhưng Thạch Thiên dùng chân nguyên cứu giúp, chỉ cần không phải già yếu đến cùng cực, hắn là có thể cứu được. Qua hồi lâu Samantha đã hồi khí, mở mắt ra nhìn Thạch Thiên, đột nhiên rơi lệ nói: "Xin lỗi… tôi… tôi có phải rất vô dụng hay không? Không thể… không thể… thỏa mãn cậu…" Thạch Thiên nghe xong lời này lại càng áy náy, không biết nên nói cái gì. Kim Hinh hô: "Bạn lúc này còn nghĩ cho hắn? Cái này… tiểu tử này quá nhẫn tâm mà…" rồi quay đầu chất vấn Thạch Thiên: "Anh sao lại một chút cũng không quan tâm? Không biết nàng là lần đầu tiên sao? Cho dù không biết, anh cũng có thể nhìn ra nàng chịu không nổi chứ?" Thạch Thiên nhíu nhíu mày, thần sắc rất là xấu hổ, đối với Kim Hinh cũng không biết nói cái gì. Samantha nghe được thanh âm Kim Hinh, ngẩn người, cả kinh nói: "Kim Hinh! Bạn… bạn sao lại cũng ở chỗ này?" Lần này đến phiên Kim Hinh có chút xấu hổ, nàng cũng không thể nói mình sợ Thạch Thiên mê Samantha mà xa lánh nàng, trong lòng lo lắng mới tới, mặt đỏ hồng nói: "Mình… mình sợ bạn bị hắn khi dễ, cho nên qua xem" tiếp theo như là cây ngay không sợ chết đứng, đề cao thanh âm nói: "Thật đúng là đã bị mình đoán được, tiểu tử này quả nhiên khi dễ bạn. May mà mình tới kịp thời, nếu không cũng không biết bạn sẽ bị hắn… bị hắn biến thành dạng gì nữa". Samantha vội nói: "Thạch Thiên không khi dễ mình, là do mình nguyện ý". Kim Hinh tức giận nói: "Mình đang giúp bạn, bạn lại nói giúp cho hắn… mình đương nhiên biết bạn là tự mình nguyện ý, nếu không cho bạn chìa khóa để làm chi, nhưng… nhưng hắn cũng không thể mặc kệ bạn chết sống! Bạn có biết khi mình tới thấy bạn miệng sùi bọt mép, tức giận tới thế nào không!" Samantha thần sắc buồn bã, thở dài nói: "Cái này cũng không trách hắn, là mình vô dụng". Thạch Thiên càng nghe càng xấu hổ, cũng không nhịn được, tự trách nói: "Là ta sai, mới vừa rồi… mới vừa rồi lão tử thật không chú ý… may mắn Kim Hinh tới kịp thời". Kim Hinh cũng là lần đầu tiên thấy Thạch Thiên thành khẩn nhận sai, không khỏi ngẩn ra, cảm thấy mình nói cũng có chút nặng, tin tưởng Thạch Thiên không có khả năng là cố ý, có lẽ là buổi tối uống nhiều rượu, nên lườm hắn rồi nói: "Sau này uống ít rượu chút" tiếp theo lại quan tâm hỏi Thạch Thiên: "Anh có sao không? Đầu có đau không? Có muốn uống chén trà để tỉnh rượu không?" Thạch Thiên lắc đầu tỏ vẻ không cần, lại nắm cổ tay Samantha, kiểm tra thân thể nàng có gì dị thường hay không. Đừng nói hắn không có say, cho dù say cũng không cần phải uống trà tỉnh rượu, bất quá việc làm bị thương Samantha cũng không thể nói một chút cũng không có quan hệ tới rượu, nếu không phải hắn sau khi uống rượu có cảm xúc, hắn cũng không nhất định sẽ cùng Samantha tâm sự, không nhất định sẽ đau đớn mà nhớ lại, cũng sẽ không có phát sinh chuyện sau đó. Kim Hinh áp sát tai Samantha, an ủi nói: "Đây đương nhiên không phải bạn vô dụng, chỉ trách hắn quá tàn nhẫn, mình thấy không phải vài người thì không thể chịu nổi hắn, huống chi bạn là lần đầu tiên". Samantha mắc cỡ đỏ mặt nói: "Là.. là thật vậy sao…" Kim Hinh nói: "Đương nhiên là thật, tiểu tử này mình còn không rõ ràng sao? Ở trên giường quả thực là một tiểu ma quỷ, đổi lại là mình cũng chịu không nổi" nói xong u oán liếc mắt nhìn Thạch Thiên, tựa hồ đang trách hắn bất công, bình thường đối với mình vẫn có chút giữ lại, không dốc hết toàn lực, nhưng lại quên chính nàng mỗi lần cùng Thạch Thiên triền miên thì đều kêu to tha mạng. Samantha thay Thạch Thiên giải thích: "Hắn là bởi vì luyện hỏng thân thể, nên không thể khống chế". Kim Hinh cười nói: "Phì! Thân thể của hắn nếu không tốt, trên thế giới đã sớm không còn ai. Chính bạ xem phía dưới một chút đi, đã… đã sưng thành dạng gì rồi…" Samantha nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới mình vẫn đang lộ ra trọn vẹn, hơn nữa hai chân mở ra, hết sức bất nhã. Nàng hiện tại nằm thẳng, thấy không rõ lắm chỗ riêng tư nọ rốt cuộc sưng thành dạng gì, nhưng bị Kim Hinh nhắc tới, quả nhiên cảm giác được từng đợt đau đớn, giống như bị xé rách vậy. Bất quá Samantha cũng cố chịu đau đớn, vội vàng khép hai chân, đứng dậy muốn tìm vật gì che lại. Kim Hinh đem Samantha đỡ trở về nói: "Bạn cứ nghỉ ngơi, đừng lộn xộn, mới vừa rồi cũng là mình thay bạn lau rửa sạch sẽ, bây giờ có che thì có ích lợi gì?" Samantha kinh hô: "Hả…" Kim Hinh cười nói: "Hả cái gì! Cùng lắm thì sau này mình cho bạn xem lại" nói xong đưa tay kéo áo ngủ dưới thân Samantha lên, đen thân thể của nàng phủ kín lại, rồi buộc đai lưng chặt lại. Samantha mặt nhất thời đỏ bừng lên, nhớ tới mới vừa rồi là Kim Hinh ngăn Thạch Thiên lại để cứu mình, như vậy lúc Kim Hinh vào, Thạch Thiên vẫn đang ở trên người mình, chẳng phải là cũng đều bị Kim Hinh thấy hết sao… nghĩ tới đây, thật muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, vội vàng nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong gối. Kim Hinh thấy thế cũng không chọc nàng nữa, cảm thấy hẳn là nên để cho nàng nghỉ ngơi một chút, lại đi xem Thạch Thiên, thấy Thạch Thiên vẫn đang cầm lấy tay Samantha mà bắt mạch, mày có chút cau lại, tựa hồ đang tự hỏi vấn đề gì khó khăn, nhất thời lại lo lắng, khẩn trương hỏi: "Samantha… nàng thế nào? Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Có thể có di chứng gì không?" Thạch Thiên mở mắt ra nhìn Kim Hinh, lắc đầu nói: "Nàng ta tốt lắm, không có việc gì, em cứ yên tâm" tiếp theo lại nhắm mắt tiếp tục trầm tư.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]