Thạch Thiên thân hình chợt lóe, đi tới trước mặt Dương Diệu Huy nắm ngực áo hắn nhấc lên, tức giận nói: "Mẹ kiếp, chẳng lẽ mới vừa nhìn ra lão tử không nói lý? Ngu ngốc, ngươi thấy ai dựa vào đạo lý mà đi phá quán chưa?"
Dương Diệu Huy mặc dù chỉ là ngực áo bị chộp, nhưng cảm thấy một cỗ lực lượng áp bức phía trước ngực, cơ hồ thở không nổi, tay chân cũng cảm thấy không có sức lực để phản kháng, hoảng nói: "Vậy… vậy dựa vào cái gì…"
Thạch Thiên mắng: "Ngu ngốc, đương nhiên là bằng thực lực bằng nắm tay rồi, không nói đạo lý đúng là điểm mạnh của lão tử, tiểu tử ngươi cút đi trước cho lão tử" rồi vung tay đem Dương Diệu Huy từ một cánh cửa sổ đang mở ném ra ngoài, may đây là lầu một, ngoài cửa sổ lại có hoa cỏ cùng bụi cây, Dương Diệu Huy lăn ở trong bụi cỏ mấy vòng, có chút sợ hãi nhưng cũng không bị thương.
Thạch Thiên trong ánh mắt mang theo hàn quang khiếp người, quay đầu lại đảo qua các hội viên Không thủ đạo quán còn lại quát lên: "Còn đợi gì chứ? Cũng muốn lão tử tự mình động thủ ném các ngươi ra ngoài sao?"
Các hội viên Không thủ đạo quán khi thấy Thạch Thiên dụng quyền đánh vỡ tường thành cửa thì đã sợ đến tâm thần sụp đổ, lúc này bị ánh mắt Thạch Thiên đảo qua, cảm thấy lạnh ngắt cả người, cũng không biết là ai dẫn đầu, "ầm" một tiếng, ào ra cửa sổ lẫn cửa lớn, thoáng cái chạy sạch sẽ, chỉ để lại ba người Thạch Thiên.
Hạng Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-diet-truyen-thuyet/1408538/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.