Chương trước
Chương sau
Lưu Ngọc San hỏi: "Tình hình ở phố mỹ thực thế nào?"
Người đội trưởng chịu trách nhiệm khu Cửu Long thành trả lời: "Vừa rồi có hai nhân viên vừa tuần tra ở phố mỹ thực, phát hiện ra Hoàng Chính Bưu mang theo vài trăm người vây lấy Mã Sĩ Kiệt cùng vài người, trong tay những người kia đều cầm hung khí, xem ra Mã Sĩ Kiệt lành ít dữ nhiều, chẳng qua vẫn còn chưa ra tay".
Lưu Ngọc San hỏi: "Có người dân bình thường hoặc khách du lịch bị bọn họ làm bị thương không?"
Gã đội trưởng liền trả lời: "Không có, người dân vừa thấy như thế liền bỏ chạy, ngay cả cửa hàng quán ăn cũng đóng cửa luôn, chỉ có quán mỳ là vẫn còn mở cửa, có thể chuyện này liên quan đến quán mỳ".
Lưu Ngọc San hơi yên tâm được một chút, nhưng vẫn chỉ vào những người nằm trên mặt đất hỏi: "Biết bọ họ là ai không?"
Đội trưởng trả lời: "Phân nửa là người của Đông Thắng, nửa kia là người của Hứng Nghĩa An, còn có một số người của các bang phái khác..."
Triệu Gia Minh cảm thấy lời của Trương đội trưởng không phải là vô nghĩa, chưa bao giờ nghe nói đến Đông Thắng và Hứng Nghĩa An có cao thủ điểm huyệt, cho dù có cũng không đánh ngã người nhà được. Trong lòng nảy sinh rất liền liên tiếp: Nhóm thứ ba này là ai? Vì sao lại đánh ngất những người này ở đây? Cái này còn khó hơn là cần súng đi càn quét bọn họ, thực lực quá khủng bố rồi. Nhóm thứ ba này có thể là thế lực bên ngoài, không biết có liên quan đến nhân vật thần bí đã giết chết Cương Điền Thái Lang và Cương Điền Trí Tàng không? Triệu Gia Minh tựa hồ cảm thấy hai mắt phát sáng, nhưng mà lại không nắm bắt được một chứng cớ nào, lại có cảm giác như HongKong sắp xảy ra chuyện...
Tiếng xe cứu thương đến làm cho Triệu Gia Minh bừng tỉnh, nhìn thấy có ba chiếc xe cứu thương đang chạy đến chổ này, chẳng qua muốn chở đi mấy trăm người không nhúc nhích này, phỏng chừng cần có một thời gian, liền nói với Lưu Ngọc San: "Lưu cảnh quan, tôi thấy mục đích của bọn họ là ngăn cản cảnh sát đến phố mỹ thực..."
Lưu Ngọc San chấn động, gật đầu nói: "Cậu nói cũng đúng..." Lúc này cảnh sát của sở điều động đến đang dọn một con đường, chỉ lưu lại cảnh sát của Cửu Long thành cùng với nhân viên y tế đưa những người hôn mê vào bệnh viện kiểm tra, còn nàng theo Triệu Gia Minh lên xe xung phong, đi đến hướng phố mỹ thực.
Nhưng xe vừa chạy được mấy chục mét, quẹo qua một khúc cua, liền có mấy chiếc xe container chắn ngang đường, hơn nữa bánh xe đều bị phá hủy hết rồi, ý đồ rất rõ ràng, không muốn để bọn họ lập tức đi tới. Lưu Ngọc San càng thêm sốt ruột, nghĩ thầm, dù sao đã không còn xa, liền lệnh cho mọi người chạy bộ tới, Triệu Gia Minh vừa định khuyên Lưu Ngọc San ở lại, thì đã thấy nàng lấy tay nhấc váy chạy đi, Triệu Gia Minh và Trương đội trưởng sợ nàng xảy ra chuyện, cho nên vội dẫn người đuổi theo.
***
Ý tốt của Mã Sĩ Kiệt Thạch Thiên làm ra vẻ như không nghe, hoặc là căn bản không để ý đến, chỉ là hơi hơi nhíu mày nhìn chung quanh, lập tức trên mặt hiện ra nụ cười bất đắc dĩ, Mã Sĩ Kiệt nhìn thấy cảnh này, nghĩ rằng Thạch Thiên đang lo không thể mang hai cô gái kia cùng chạy.
Con đường này vốn không rộng, lại có hơn ba trăm người đứng chật kín cửa quán, có vẻ rất là chật chội, nhưng còn có thêm một trăm chiếc xe nữa, muốn mang theo hai cô gái lao ra khỏi cửa quả thật không dễ dàng, đặc biệt là có một người hành động bất tiện, đã khó càng thêm khó.
Mã Sĩ Kiệt không biết quán mỳ này có cửa sau hay không, càng không biết là cửa sau có bị người của Hoàng Chính Bưu cản hay không, nhưng mà hắn cũng rất tin tưởng Thạch Thiên, nghĩ thầm, không bằng cứ vào trong quán trước, để con quái vật Thạch Thiên chặn cửa, hơn nữa còn có mười người của mình hỗ trợ, người của Hoàng Chính bưu muốn vọt vào để xúc phạm đến hai cô gái và hai người nước ngoài này cũng không dễ dàng, ít nhất là có thể ngăn bọn họ chốc lát, vì thế lại nói: "Thạch tiên sinh, chúng ta vào trong quán trước đi, chỉ cần có thể cản bọn họ lại một lát, người của tôi sẽ đến ngay" nghĩ thầm, nếu người của mình mà xảy ra chuyện không đến được, thì cảnh sát theo lý cũng sẽ chạy đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Thạch Thiên "phì" một tiếng, lắc đầu cưới nói: "Người của ngươi có tới hay không thì ta không rõ ràng, nhưng người của lão tử đã tới rồi, mẹ kiếp..."
Mã Sĩ Kiệt nghe vậy vội nhìn chung quanh, không phát hiện ra một bóng người, không khỏi kì quái, nhưng mà hắn cũng biết Thạch Thiên rất khác người thường, có lẽ hắn sẽ không cho mình nhìn thấy, hoặc là bọn họ trốn ở đâu đó dùng ám hiệu để liên lạc, thông báo cho Thạch Thiên biết, cho nên nhất thời yên tâm rất nhiều. Hạng Hoa Cường mặc dù không nói cho Mã Sĩ Kiệt biết về chuyện của Thạch Thiên và Thiên Thạch Đồng Minh, nhưng từ thái độ của Hạng gia đối với Thạch Thiên hắn cũng cảm nhận được Thạch Thiên không phải là một nhân vật đơn giản, hẳn là còn đại biểu cho một thế lực rất cường đại nào đó.
Hoàng Chính Bưu cười lạnh nói: "Đừng có nằm mơ, tao đã cho người cản hết những con đường gần đây, người của bọn mày không thể đuổi đến được" Nhưng mà hắn cũng sợ kéo dài càng lâu thì cảnh sát sẽ đến nhanh, lớn tiếng nói: "A Cơ, mang bọn chúng ra, ai dám phản kháng lập tức giết!" nói lớn cho Mã Sĩ Kiệt nghe.
Tên A Cơ đáp một tiếng, sau đó rút một cây súng từ sau lưng ra, tiến lại quát với Mã Sĩ Kiệt: "Đi thôi, Mã lão đại..."
Mã Sĩ Kiệt còn chưa kịp phản ứng, thì Thạch Thiên bên cạnh đã giơ chân đạp lên mặt của A Cơ, A Cơ bị đá bay trở về, văng trúng một chiếc xe máy, ngã xuống đất hôn mê. Mà lúc này trên đường, người và xe đứng chung, chiếc xe bị A Cơ văng trúng cũng ngã xuống, tạo hiệu ứng đô mi nô, làm cho những chiếc xe phía sau cũng ngã xuống, không ít người bị xe máy đè lên, mà mấy chiếc xe này có chiếc nặng gần cả trăm ký, bị đè há có thể dễ chịu sao, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm vang lên liên tục.
Hoàng Chính Bưu vừa sợ vừa giận, quát: "Cùng lên, chém chết mẹ bọn nó!" Một số người đứng trước đã giơ đao, giơ gậy trong tay lao lên.
Thạch Thiên giơ tay vẫy về hướng đám người của Mã Sĩ Kiệt vài cái, Mã Sĩ Kiệt cùng người của hắn đều cảm thấy có một áp lực đang đánh về phía mình, thân mình không thể đứng vậy, bị bay đi, rồi lúc mà lực lượng này biến mất, đã phát hiện ra mình đang ở trong quán mỳ, đều trợn mắt há mồm nhìn ra, đầu choáng váng, thầm nghĩ, đây là công phu hay pháp thuật? Nhìn về phía Thạch Thiên, thấy người ta đã lao đến gần, mà hắn vẫn chưa ra tay, rồi nghe những tiếng bốp bốp bốp, chỉ thấy đám người bị hắn đánh "bay" trở về, nghe thấy những tiếng kêu thảm...
Thật ra thì Thạch Thiên vẫn chưa sử dụng nhiều sức, chỉ là nhẹ nhàng quơ tay lên thôi, mà đã đánh "bay" hơn hai mươi người, những người khác đều thấy choáng váng, tuy rằng vẫn giơ cao vũ khí, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, cũng dừng chân lại, không dám xông về phía trước...
Thạch Thiên cũng lười lao lên đánh chúng, nói: "Mẹ kiếp, tại sao người trong giang hồ bây giờ tất cả đều muốn bị đánh hết vậy, thật sự là không có sức..." Rồi cười lạnh một tiếng, cao giọng nói: "Mấy thằng nhóc, xuất hiện đi, nơi này giao cho các ngươi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.