Hữu Điền Chân Quy thân là bá chủ hắc đạo Nhật Bản, ở trong nhà của mình nữa, nhưng lại không dám thẳng nhìn vào cô gái đang đứng cạnh hồ nước kia nữa, cách xa một đoạn. Khi còn cách khoảng bảy mươi mét, thì hắn đừng chân lại, cúi đầu nhẹ nói: "Bellay tiểu thư, tôi tới" Cô ta cũng không quay đầu lại, cười như không cười nói: "Hữu Điền tiên sinh, ông có biết gì sao tôi lại đến Nhật Bản không?" Giọng nói hấp dẫn vô cùng. Nhưng lại làm cho Hữu Điền Chân Quy cảm thấy một cỗ hàn khí xâm nhập vào người, không nhịn được run lên một cái. Hữu Điền Chân Quy toát mồ hôi lạnh trên trán, nhưng không dám lau, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, Bellay tiểu thư, tôi không ngờ chuyện lại biến thành như vậy". Bellay mỉm cười, chậm rãi nói: "Ông vì cháu ngoại của mình mà phái người đến HongKong, cái này cũng không tính là chuyện lớn gì, vì tổ chức đã cho ông tiếp quản Yakuza, thì chút quyền lợi ấy phải có. Nhưng, sau khi Cương Điền Thái Lang chết, ông chẳng những không báo cáo với tổ chức, mà còn tiếp tục phái người đến HongKong, làm cho Cương Điền Trí Tàng cũng chết tại HongKong, vậy là không đúng rồi!" Hữu Điền Chân Quy cúi đầu nói: "Bellay tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ là muốn điều tra người thiếu niên tên Thạch Thiên cùng với nguyên nhân bọn họ thất bại rồi mới báo cáo cho tổ chức, không phải là muốn giấu diếm. Chuyện lớn như vậy mà muốn giấu diếm tổ chức là điều không thể, làm sao tôi dám giấu được". Bellay vẫn cười ôn hòa như cũ, chậm rãi nói: "Nếu có thể giấu, vậy ông có muốn giấu không?" Hữu Điền Chân Quy vội nói "Không dám... không dám..." Tiếp theo là giải thích: "Cương Điền Trí Tàng không phải do tôi phái đi. Hắn vì muốn báo thù cho Cương Điền Thái Lang, nên tự mình dẫn người đi". Bellay nói: "Vậy ý của ông là cái chết của Cương Điền Trí Tàng không liên quan đến ông, phải không?" Hữu Điền Chân Quy vội nói: "Không... không phải, nguyên nhân chủ yếu là do tôi gây nên, đương nhiên là tôi chịu trách nhiệm rồi. Chuyện này tôi đang điều tra, tin rằng sẽ nhanh chóng có kết quả". Bellay chậm rãi nói: "Chuyện này ông không cần lo, gần đây Thiên Thạch Đồng Minh đang có hành động rất kỳ quái, dường như đang chuyển sự chú ý về HongKong. Cương Điền Trí Tàng và Cương Điền Thái Lang thất bại, rất có thể là liên quan đến bọn chúng, ông có phái người đi nữa thì cũng chỉ chịu chết". Hữu Điền Chân Quy mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Thiên Thạch Đồng Minh... Thạch Thiên..." Bellay gật đầu: "Người thiếu niên tên Thạch Thiên rất có thể liên quan đến Thiên Thạch Đồng Minh, là người do Thiên Thạch Đồng Minh bồi dưỡng, từ ý đồ của Thiên Thạch Thành bảo, tổ chức tạm thời không có ý chống chọi với bọn họ, nên toàn bộ kế hoạch của Yakuza ở HongKong tạm thời dừng lại, chờ chỉ thị của tôi". Hữu Điền Chân Quy khom người nói: "Vâng!" rồi cảm thấy một mùi hương thoảng qua, ngẩng đầu lên thì Bellay mặc áo lụa trắng đã biến mất ven hồ, Hữu Điền Chân Quy nhìn quanh một hồi, xác định là Bellay đã thật sự đi rồi, mới dám lấy khăn ra lau mồ hôi, thở phào một cái. Vụ án Trương Vỹ Hào mê gian oanh động HongKong đã chính thức tiến vào giai đoạn thẩm tra xử lý, các phóng viên và đài truyền hình cũng bắt đầu đứng bu quanh ngoài tòa. Có không ít phóng viên trong và ngoài nước, bởi vì vụ án đề cập đến không ít tôn tử của người khác, đặc biệt là trong chứng cớ có không ít người bị hại, để lộ ra nhiều tình tiết không ổn, vì thế bên tòa án quyết định không cho phép bất kỳ phóng viên nào tiến vào trong tòa. Mặc dù Thạch Lệ đã cố gắng làm việc với người bị hại khác, nhưng vẫn không có ai nguyện ý ra tòa làm nhân chứng, nên rốt cục chỉ có một mình Samantha. Hai người ra tòa, chẳng qua, chứng cớ đã vô cùng xác thật, Thạch Lệ cũng không lo lắng tòa án sẽ không xử tội Trương Vỹ Hào, vì cái này liên quan đến hình tượng, sẽ rất ảnh hưởng. Ngày đầu tiên thẩm tra, Trương Vỹ Hào vốn bởi vì miệt mài quá độ, trên mặt cũng không còn chút máu, bây giờ có lẽ bởi vì biết tội không thể trốn, nên vẻ mặt sau song sắt của hắn còn tiều tụy hơn, mặt trắng bệch, cả ngày không nói được một câu, toàn bộ đều là do luật sư biện hộ giùm hắn. Mà thái độ của luật sự làm cho bên bồi thẩm đoàn và viện kiểm soát kinh ngạc không thôi, tựa hồ như Trương Vỹ Hào đã muốn nhận tội rồi, yêu cầu duy nhất chính là mong được phán nhẹ. Hôm nay cũng là ngày cử hành tiệc sinh nhật của Quách Gia Chí, Samantha sau khi làm nhân chứng xong, rồi cùng với Thạch Thiên ngồi trong phòng nghỉ đợi cho ngày thẩm tra đầu tiên kết thúc, rồi cùng với Thạch Lệ trở về nhà. Chỉ lát sau, Thạch Hiểu Mẫn cũng đi làm việc, trong tay còn ôm hai bộ lễ phục mới mượn của tạp chí xã, reo lên với Thạch Lệ: "Chị, em chọn được hai bộ quần áo nè, chị xem coi bộ nào thích hợp, chị chọn trước đi". Thạch Lệ mỉm cười nói: "Không sao cả, chị còn phải lái xe cho mọi người, còn phải phụ trách bảo vệ an toàn cho Samantha, cho nên không mặc cũng được". Tiệc sinh nhật này, nếu Samantha đã tham gia, thì Thạch Thiên cũng phải đi theo, tuy rằng không biết có bao nhiêu nguy hiểm, vả lại Thạch Thiên đã hơn trăm năm chưa chạm vào chiếc xe, từ lúc sống lại cũng chẳng lái được lần nào, cho nên Thạch Lệ các nàng đều cho rằng hắn không biết lái xe, vì thế chỉ cần đi theo thôi. Thạch Hiểu Mẫn đương nhiên là hiểu tính cách của chị mình, biết không cưỡng ép được, vì thế không miễn cưỡng, ôm lấy quần áo đi về phòng. Sau khi thay đồ, Thạch Hiểu Mẫn đã đổi một bộ váy thục nữ, đi ra trước mặt Thạch Lệ, hỏi: "Chị, em mặc bộ này có đẹp không?" Thạch Lệ cười nói: "Đẹp!" Chợt thấy bộ trang sức trên người của Thạch Hiểu Mẫn, chấn động, hỏi: "Bộ trang sức kim cương này ở đâu mà có?" Thạch Hiểu Mẫn cười nói: "Là của Thạch Thiên cho..." Đang cười thì cái mặt đơ ra, run giọng nói: "Cái này đều là kim cương sao?" Thạch Lệ thở dài gật đầu: "Đúng vậy!" Vốn biết rằng Thạch Thiên đối với hai chị em nàng vô cùng tốt, nhưng không ngờ hắn lại tặng cho Thạch Hiểu Mẫn một lễ vật quý giá như vậy, lại còn là kim cương nữa. Thạch Hiểu Mẫn không biết là đang vui mừng hay đang phát hỏa, trừng mắt nhìn Thạch Thiên bên cạnh: "Cậu... sao cậu dám gạt tôi cái này chỉ có mấy ngàn đồng..." Thạch Thiên cười ha hả nói: "Là cô tự hỏi tôi chúng nó có phải là trị giá mấy ngàn đồng không mà, tôi cũng không rõ cái thứ này đáng bao nhiêu tiền nữa, chẳng qua chắc cũng là mấy ngàn thôi, cho nên lão tử cũng không tính là đã gạt cô". Thạch Hiểu Mẫn sau khi đã làm trợ lý, nên trí nhớ đã được rèn luyện rất nhiều, nhớ lại đoạn nói chuyện với Thạch Thiên, tức giận nói: "Lúc đó tôi hỏi cậu là có phải mấy ngàn đồng không, cậu nói là khoảng cỡ đó đó, còn không phải là muốn gạt tôi? Chị, mấy thứ này đáng giá bao nhiêu tiền?" Thạch Lệ thì chỉ có thể nhìn ra phẩm chất của kim cương, chứ giá trị thì không biết rõ, nhìn kỹ một hồi, biết là hàng hiếm có, thở dài: "Chị cũng không rõ ràng, có thể là mấy trăm triệu đô la HongKong". Samantha lúc này đã thay mộ bộ lễ phục màu bạc vô cùng lãnh diễm cao quý, vừa vặn đi từ trên lầu xuống, cũng nghe các nàng nói chuyện, nói: "Bộ trang sức này ít nhất trị giá ba mươi triệu đô la Mỹ, nếu bán ra giá bốn mươi năm mươi triệu cũng là bình thường". Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy kỳ quái khi thấy Thạch Hiểu Mẫn không biết cái mà Thạch Thiên chính là kim cương hàng xịn. Thạch Hiểu Mẫn trừng mắt nói: "Mấy chục triệu đô mỹ mà khoảng cỡ đó với mấy ngàn đồng HongKong, có thể là khoảng cỡ đó sao?" Thạch Thiên lại không cho là đúng, nói: "Dù sao trong mắt lão tử cũng chẳng khác gì, lão tử ra ngoài một chút là có thể kiếm nhiều hơn như vậy, nếu cô không thích có thể ném, không cần trả lại cho tôi". Thạch Hiểu Mẫn vốn đang muốn tháo ra trả lại cho Thạch Thiên, nghe vậy liền ngẩn người, nhìn Thạch Lệ, muốn cho nàng quyết định. Thạch Lệ cho rằng bây giờ nàng đã hiểu Thạch Thiên nhiều hơn, cảm giác thấy hắn còn rất nhiều bí mật, nhưng biết tính tình của tên này rất là xấu, nói được thì quả thật làm được, nhìn nhìn Thạch Thiên, rồi quay sang nói với Thạch Hiểu Mẫn: "Vậy em cứ giữ trước đi!" Thạch Hiểu Mẫn cảm thấy kinh ngạc, vì trước kia Thạch Lệ kiên quyết đòi trả tiền nhà cho Thạch Thiên, bây giờ lại kêu nàng giữ nó lại, mà bộ trang sức này trị giá đến mấy chục triệu, vả lại Thạch Hiểu Mẫn vô cùng thích nó, huống chi bây giờ biết được nó là kim cương thiệt nữa. Tháo ra trả lại cho Thạch Thiên vì sợ Thạch Lệ trách mắng mà thôi, bây giờ nghe Thạch Lệ nói cứ giữ đi, làm cho nàng chấn động, cứ tưởng mình đang nằm mơ. Mà Thạch Thiên thì lại vô cùng vui sướng, thầm khen Thạch Lệ đã thông minh hơn trước kia nhiều, đã bắt đầu hiểu nổi khổ của lão tổ tông rồi, trong lòng thầm nghĩ muốn kêu Nepal bay về tòa thành chọn cho nàng một bộ trang sức nữa. Tiệc sinh nhật vẫn tổ chức tại tòa cao ốc Cảng Tinh lần trước, và đây cũng là lần cuối mà Quách gia lấy danh nghĩa chủ nhân ra chiêu đãi. Sau khi tiệc kết thúc, ba ngày sau chính thức chuyển giao cho Quỹ TS. Trên đường đi đến đó, Quách Gia Chí liên tục gọi điện hỏi bọn họ có xuất phát chưa, sợ rằng Thạch Hiểu Mẫn không tham gia, biết được bọn họ đang trên đường tới, liền lớn tiếng khen ngợi, rồi chạy ra cổng đợi xe của bọn Thạch Thiên đến. Người tham gia bữa tiệc này ít hơn tiệc rượu lần trước nhiều, nhưng thân phận đều cao quý hơn cả những người thuê mặt bằng tại cao ốc Cảng Tinh, đều là những nhà giàu chân chính và phú thương, còn có quan viên cao cấp nữa, những gia tộc siêu cấp tại HongKong cũng đều đưa con hoặc là thành viên quan trọng đến tham gia. Tuy rằng Quách Gia Chí trước mắt vẫn chỉ là một phó quản lý nho nhỏ của tập đoàn Tinh Hồng Cát, nhưng mọi người đều biết đây chỉ là tạm thời thôi. Quách Bỉnh Liêm nếu đã muốn nương theo sinh nhật của Quách Gia Chí để mời những thương nhân HongKong cùng những nhân vật quan trọng đến, nhất định muốn giữ thằng nhóc này ở lại HongKong, hỗ trợ quản lý chuyện của tập đoàn Tinh Hồng Cát. Quách gia chỉ có ba anh em thôi, đứa lớn đã đi quản lý sự nghiệp của gia tộc rồi, ở HongKong chỉ còn lại Quách Gia Nhân và Quách Gia Chí, những người khác thì đều đi ra nước ngoài hoặc trong nước để đảm nhận chức vụ quan trọng hết rồi. Mà ai cũng biết rằng Quách Gia Nhân chỉ là một tên hoa hoa công tử chỉ ăn không làm mà thôi, ở tập đoàn Tinh Hồng Cát mấy năm mà cũng chỉ phụ trách công việc lặt vặt, không có tiền đồ, nếu Quách Gia Chí có biểu hiện tốt, thì trong tương lai rất có thể tiếp nhận tập đoàn, ít nhất là những chức vụ quan trọng, mà những gia tộc này trên cơ bản đều có quan hệ làm ăn với Quách gia cả, nên dĩ nhiên là muốn kết giao với nhân vật thừa kế của tập đoàn rồi, nên khi nhận được lời mời đều vui vẻ đến. Đậu xe vào bãi xong, đi theo những khách quý đến là rất nhiều bảo tiêu, còn có những bảo tiêu phụ trách luôn việc lái xe nữa, nên trong đại sảnh có vẻ vô cùng náo nhiệt. Quách Gia Chí đứng ở cổng thấy chiếc xe của Thạch Thiên đến, vội vã chạy đến gần, không đợi mọi người xuống xe, hắn đã chạy lại tự mở cửa cho họ, sau đó dẫn đường phía trước vào trong đại sảnh. Bởi vì hôm nay có không ít phú hào cùng nhân vật nổi tiếng của HongKong đến, nên Quách Bỉnh Liêm tự mình đứng ở cửa đón tiếp, vốn Quách Gia Chí đang đứng kế bên, nhưng khi lão liếc qua nhìn thì không thấy đâu, đang tính tìm hắn thì thấy Quách Gia Chí dẫn theo đám người trong đó có Thạch Thiên đến, không khỏi ngẩn ra, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi Samantha, sau đó nhỏ giọng mắng: "Chạy đi đâu vậy, một lát còn có khách quan trọng đến nữa!" Đối với Quách Gia Chí thì chẳng có ai quan trọng bằng Thạch Hiểu Mẫn cả, nhưng mà không dám nói điều đó với cha già, nên đỏ mặt nói: "Xin lỗi, con ... con đi đón bạn học của con!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Sau đó xoay người chỉ vào Thạch Hiểu Mẫn giới thiệu: "Đây là bạn học của con ở Bắc Kinh, Thạch Hiểu Mẫn!" Sau đó giới thiệu cho Thạch Hiểu Mẫn: "Hiểu Mẫn, đây là cha của mình!" Mặc dù trước mặt người khác hắn luôn tự nhận là bạn trai của Thạch Hiểu Mẫn, nhưng trước mặt Thạch Hiểu Mẫn lại không dám nói vậy, sợ nàng tức giận không cho hắn cơ hội. Thạch Hiểu Mẫn hành lễ nói: "Quách tiên sinh, xin chào!" Quách Bỉnh Liêm không tưởng được cô gái xinh đẹp đáng yêu này lại là người đã đánh ngã mấy chục bảo tiêu của Quách Gia Nhân, sao bây giờ lại biến thành bạn học của con trai? Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của thằng con, lão liền hiểu được thằng con này đã thích cô gái kia, trong lòng thầm kêu khổ, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, gật đầu với Thạch Hiểu Mẫn, sau đó phân phó người khác dẫn họ vào. Quách Gia Chí cũng muốn đi theo, Quách Bỉnh Liêm liền giữ chặt lại, lúc này, vài người khách khác cũng đã đến, Quách Bỉnh Liêm liền nhiệt tình chào hỏi, giới thiệu cho Quách Gia Chí nhận thức, Quách Gia Chí chỉ có thể từ bó, quay mặt lại ứng phó với khách, nhưng tâm hồn đã theo Thạch Hiểu Mẫn đi vào trong đại sảnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]