Chương trước
Chương sau
Hai chiếc Rolls-Royce chậm rãi tiến vào biệt thự Sơn Đỉnh, đứng sát bên phải cổng biệt thự là một gã quản gia được Thành Bảo huấn luyện nghiêm trang nghênh tiếp, xe vừa dừng, hắn liền tiến tới mở cửa. Chiếc Rolls-Royce phía sau cũng ngừng lại không đợi Thạch Thiên ba người đi xuống, Tát Cát và Sắt Lôi Á đã tranh nhau chạy đến cạnh cửa xe nghênh tiếp Thạch Thiên bọn họ xuống xe, cung kính cúi đầu, bất quá điều này cũng khó trách được bọn hắn, ở Thiên Thạch Thành Bảo từ thế hệ này qua thế hệ tiếp, từ nhỏ bọn họ đã được quán thấu một tư tưởng: Chủ nhân không phải là người mà chính là thần! Mà Thạch Thiên phục sinh lại càng khiến bọn họ thêm khẳng định niềm tin này.
Thạch Thiên, Kim Hinh và Tiêu Vi xuống xe, hắn liếc mắt nhìn tên quản gia kia, hỏi: "Đây là người mới sao?"
Sắt Lôi Á vội nói: "Đúng vậy, hắn gọi là Lỗ Da Đặc, tuy rằng không phải là người Thành Bảo thế nhưng vài thế hệ đều vì Thành Bảo mà dốc sức, tuyệt đối trung thành không có vấn đề, làm việc cũng rất cẩn thận, cho nên tổ gia gia phái hắn tới hầu hạ ngài." Lao Luân Đặc tuy rằng không phải chân chính là tổ gia gia của hắn thế nhưng người của Thành Bảo đều đem Thành Bảo trở thành một đại gia đình, tất cả mọi người đều gọi Lao Luân Đặc là tổ gia gia [ ông tổ ] Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Thạch Thiên nghĩ thầm, lão tử cũng không hỏi nhiều như vậy, ngươi thực sự là quá lắm lời đi, thế nào mà người của Thành Bảo đều như vậy, hỏi một câu đáp tới tận mười, xem ra đều bị Lao Luân Đặc tiểu tử này làm hỏng rồi. Bất quá hắn cũng quen rồi, nên gật đầu nói: "Biết rồi, các ngươi đều đi nghỉ ngơi thôi, Lỗ Da Đặc ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, lão tử không cần bọn ngươi hầu hạ, ngươi nếu như thực sự không có việc gì để làm thì hãy bồi tiếp nàng ." Hắn nói xong liền chỉ tay về phía Tiêu Vi bên người.
Lỗ Da Đặc nói: "Vâng, thưa Thạch tiên sinh."
Thạch Thiên thấy hắn trả lời đơn giản rõ ràng, không có dài dòng, trong lòng lại dâng lên vài phần thiện cảm, cũng nhẹ gật đầu với hắn, sau đó mang theo Kim Hinh và Tiêu Vi bước vào nhà. Kim Hinh và Tiêu Vi nhìn thấy một màn như vậy có điểm chết lặng cả người, khuya hôm nay thật là có lắm chuyện kì lạ, trong đầu các nàng bây giờ vẫn không thể "Tiêu hóa" được, cả người đờ đẫn đi theo phía sau Thạch Thiên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, thoạt nhìn có vẻ ngu ngốc.
Chờ sau khi Thạch Thiên ngồi xuống ghế sa lon, hai nàng cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, Kim Hinh than thở nói: "Nguyên lai ngôi biệt thự này đã bị anh mua..."
Thạch Thiên cười nói: "Rốt cuộc là sao, ngươi biết ngôi biệt thự này à?"
Kim Hinh gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, ngôi biệt thự đã được bài danh trên "Forbes" mà, em sao lại không biết chứ, em còn biết có một số tay rất giàu có muốn mua, thế nhưng không thể đàm phán được, cuối cùng đều không một ai mua được. Dường như giá khoảng hơn 700 triệu đô la Hồng Kông, đúng vậy không?"
Kỳ thực biệt thự này là do Bố Lôi Đức dùng thủ đoạn đạt được, dùng năm ức sáu vạn đô la Hồng Kông mua lấy, bất quá Thạch Thiên cũng không hỏi lão nên không biết, hắn lắc đầu nói: "Không rõ lắm, ta cũng chăng quản nó bao nhiêu tiền, dù sao cũng không phải do lão tử mua."
Kim Hinh "Nga" kêu lên một tiếng, nghĩ thầm, quả thự không phải do anh mua, nếu để anh mau chắc sẽ lên tới mười ức, hai mươi ức mất. Vừa nãy Thạch Thiên đã dùng ba ức để mua hai kiện đồ trang sức, mặc dù là đưa cho nàng mà không giúp nàng đeo, thế nhưng trong lòng không khỏi dâng lên niềm thương yêu hắn.
Tiêu Vi ở bên kia cũng nhịn không được hỏi: "Anh...Anh đến tột cùng là ai?"
Kim Hinh nghe vậy cũng lập tức nhìn chằm chằm Thạch Thiên, đối với thân phận của hắn nàng rất hiếu kỳ, dù sao Thạch Thiên cũng chiếm vị trí rất quan trọng trong tim các nàng, mà Thạch Thiên khuya hôm nay dường như đột nhiên biến thành một người khác, cho nên nàng cũng muốn lý giải chuyện này.
Thạch Thiên ngẩn ngơ, than thở: "Ta cũng không biết..." Suy nghĩ một lát sau đó hắn đột nhiên nổi cáu nói: "Mẹ nó, lão tử còn không biết mình có được tính là người không đây."
Vẻ mặt Tiêu Vi nhất thời thất vọng, cho rằng Thạch Thiên không chịu nói cho nàng biết, bất quá lại nghĩ một hắn cũng không nên mua một căn phòng lớn như vậy chứ, cũng không ở hết, mà ở căn phòng nhỏ ở Cửu Long đường lại không tiện, nhất định là không muốn khiến người khác biết thân phận rồi, bây giờ có thể mang theo mình về đây coi như là rất tin tưởng mình rồi,... ít nhất ... Hắn đối với mình cũng là thật tâm, đồng ý bỏ ra ba ức khiến mình hết giận, mình còn điều gì không hài lòng đây.
Nghĩ vậy nàng cũng không cảm thấy thất vọng nữa, lại dâng lên niềm thông cảm với Thạch Thiên, cũng tự trách mình không nên hỏi về vấn đề này. Trong lòng nàng vẫn đang nghĩ tới chuyện hôm nay Thạch Thiên đã giúp nàng hết giận, dùng ba ức để mua một kiện trang sức, cho dù là người có nhiều tiền hơn nữa cũng không dám làm như vậy, nghe nói đến tiền tỷ là tính tính toán toán. Thế nhưng nàng lại rất tin tưởng Thạch Thiên làm như vậy là vì giúp nàng lấy lại mặt mũi trước mặt chồng cũ.
Kim Hinh nghe xong Thạch Thiên nói chỉ cười cười, tựa hồ đã sớm đoán được Thạch Thiên sẽ không dễ dàng nói ra thân phận chân thật của hắn, nàng nghĩ lại hai người thủ hạ của Thạch Thiên còn thần bí như thế huống chi là hắn.
Thạch Thiên kỳ thực cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới giấu diếm điều gì, thế nhưng hắn không biết làm sao để nói về bản thân, lại càng không thể đi lập một cái lý lịch cho riêng mình, nhìn vẻ mặt của các nàng cũng đoán ra hai nàng cho mình là không chịu nói thật. Hắn nghĩ thầm tùy cho các ngươi nghĩ thế nào cũng được, cho dù lão tử nói là tổ tông của các ngươi, các ngươi cũng không tin mà, đến lúc đó lão tử lại chịu oan uổng vì mang danh nói bậy rồi, không nói chính là hay nhất. Hắn liền chuyển hướng câu chuyện, nói với Tiêu Vi: "Sau này ngươi sẽ ở đây, bây giờ đi chọn một căn phòng đi."
Tiêu Vi đã đoán được Thạch Thiên sẽ để nàng ở nơi này, thế nhưng khi nghe được lời này, thân thể cũng không khỏi run lên, nói: "Ở...Ở nơi này...Thế...Có thể sao..."
Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "không phải ngươi nói không có chỗ ở sao, hay muốn ta an bài một chỗ khác?"
Tiêu Vi rung giọng nói: "Nhưng biệt thự này...Biệt thự này cũng quá...Quá tốt...Quá lớn...Em ở đây không quen...Hơn nữa nơi này cũng cách xa trường học, mà em lại không có phương tiện đi lại."
Thạch Thiên ha ha cười nói: "Không có phương tiện cũng đừng nên đi dạy nữa, không cần phải làm giáo viên nữa, lão tử cũng không có thói quen ôm giáo viên ngủ, thẳng thắn mà nói nàng đừng làm cô giáo nữa." Hắn và Tiêu Vi có quan hệ không bình thường, Tiêu Vi đúng là cô giáo của hắn, điều này vẫn khiến hắn canh cánh trong lòng, rất là buồn bực, thừa dịp này nên xóa bỏ ý nghĩ muốn làm cô giáo của nàng đi, sau này có thể bằng phân rồi, không cần gọi nàng là cô giáo nữa [ kỳ thực cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng gọi nàng một tiếng cô giáo_ lời TG ]
Tiêu Vi sẵng giọng nói: "Không thích thì đừng ôm người ta ngủ nữa..." Chợt nhớ tới bên cạnh còn có Kim Hinh, nhất thời mắc cở đỏ bừng mặt.
Thạch Thiên quay đầu nói với Kim Hinh: "Nàng nếu như thích ở đây, cũng nên tìm một gian đi, hai nàng đồng thời ở chung với ta."
Kim Hinh tuy rằng so với Tiêu Vi hiểu biết hơn một chút, nghe vậy sắc mặt cũng không khỏi đỏ lên, trách mắng: "Ai muốn cùng anh..." Nàng liền kéo tay Tiêu Vi nói: "Chị cùng ngươi đi chọn phòng, chúng ta ngày hôm nay cứ từ từ tâm sự không thèm để ý đến hắn nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.