Chương trước
Chương sau
Nữ người mẫu mở rương gỗ thứ hai lấy ra một hộp thủy tinh nữa, đây đương nhiên là kiện vật phẩm cuối cùng của đêm đấu giá ngày hôm nay, một vòng tay bằng ngọc. Nữ người mẫu kia hôm nay mặc một bộ váy hoa hông màu hồng sắc, hộp thủy tinh được nàng ta ôm trước ngực, càng khiến vòng ngọc nổi bật.
Người chủ trì bán đấu giá đã đứng trên đài tràng hơn hai giờ, thế nhưng vẫn không tỏ ra mệt mỏi, hưng phấn mười phần hô to: "Đây là một kiện trân phẩm vòng ngọc cuối cùng được đem ra đâu giá đêm nay. Nói vậy mấy vị khách quý cũng biết, Dương Chi Bạch Ngọc chính là một loại nhuyễn ngọc cực phẩm trong cực phẩm, thời buổi này lại càng hiếm thấy, từ cổ chí kim không biết có bao nhiêu vương công quý tộc, văn nhân mặc khách đối với nó mà si mê. Dương chi vòng ngọc này tại hoàng thất Hà Lan có ghi lại, cũng tại hơn một trăm năm trước đã thần bí biến mất. Thông qua chuyên gia giám định xác nhận, đúng là do người Trung Quốc chế tác, tuổi trên hai trăm năm. Hiện tại sẽ bắt đầu bán đấu giá, giá quy định là 2600 vạn đô la Hồng Kông, mỗi lần ra giá không được thấp hơn 50 vạn đô la Hồng Kông, có người ra giá hay không, có hay không..."
Kim Hinh thở nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Nghĩ không ra vòng tay kia lại quý hơn cả vòng cổ, thảo nào người ta mới đặt nó ở vị trí cuối cùng mới đem ra bán, xem ra em cũng khá tinh mắt đó." Câu nói trước của Tiêu Vi quả thực là chính xác.
Tiêu Vi cũng không rõ quy củ bán đấu giá lắm, trong lòng vẫn còn lo lắng chuyện của Thạch Thiên, nàng thuận miệng đáp: "Em cũng không biết như vậy, chỉ cảm thấy nó rất đẹp mà thôi."
Tập đoàn Đại Vinh châu bảo của Trâu Gia Vinh vẫn là người thứ nhất giơ thẻ bài, trực tiếp báo giá 2700 vạn, theo sau là Chu Kiến Nhân ra giá tới 2800 vạn, vị lão nhân da trắng kia là người thuộc công ty đá quý, lão dường như đối với vòng ngọc không có hứng thú, đang cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm, thẻ bài vẫn phóng trên bàn, không có ý định cầm lên.
Thạch Thiên không muốn lãng phí thời gian, hắn ngồi ở chỗ này đã hơn hai giờ rồi, bây giờ có chút không chịu nổi, hơn nữa hắn nghe được phía sau có người đang nghị luận về mình, hắn cũng mặc kệ vẫn ngồi yên, giơ thẻ bài lên nói: "Một ức..."
Toàn trường lại vang lên một mảnh ồn ào, bất quá dù sao lần này cũng là lần thứ hai Thạch Thiên ra cái giá này rồi, cho nên mọi người không có kinh ngạc như lúc trước, biểu tình của người chủ trì bán đấu giá so với lúc trước khác nhau hoàn toàn, Thiên Thạch đồng minh có thể tuyển gã làm người chủ trì bán đấu giá đương nhiên là tín nghiệm gã, cho nên gã cũng biết hội bán đấu giá này thực chất là để rửa tiền mà thôi, vừa nãy nghe Tát Cát phân phó tất cả mọi việc đều do vị tiên sinh này quyết định, gã cũng mơ hồ đoán ra được nội tình, có lẽ người kia là người đứng sau để rửa tiền, bởi vì hai kiện vật phẩm này chính là cùng một người chủ, mặc dù không biết nguyên nhân chân chính, thế nhưng gã cũng đoán đúng được phân nửa.
Nghĩ đến đây người chủ trì bán đấu giá bình tĩnh nói: "Vị tiên sinh này ra giá một ức đô la Hồng Kông, xin hỏi còn có người nào nguyện ý ra giá hơn không?"
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, đợi người chủ trì bán đấu giá hô xong, mọi người bên dưới cũng thầm nghĩ chắc là không ai dám cạnh tranh cùng với vị thiếu niên thần bí kia rồi, Chu Kiến Nhân cũng chuẩn bị đem thả thẻ bài lên bàn.
Hứa Thục Viện đã tức giận đến nỗi sắp phát điên rồi, mấy thứ đồ này nếu bị người khác mua đi cũng không thành vấn đề, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại bị người của vợ trước chồng mình mua đi, thực sự là mất mặt, huống chi tên thanh niên kia lại mua vòng cổ cho Kim Hinh, vậy chiếc vòng ngọc này rất có khả năng tặng cho vợ cũ của chồng mình, dưới cơn thịnh nộ, ả cũng không quản nhiều, cướp lấy thẻ bài trong tay Chu Kiến Nhân, giơ lên hô: "Một ức một nghìn vạn..." Dươi sự khích động âm thanh có chút méo mó, giống như là quỷ gào vậy, nghe rất chói tai.
Thạch Thiên đúng là cầu còn không được, không đợi người chủ trì bán đấu giá hỏi lại, giơ thẻ bài lên nói: "Hai ức..."
Toàn trường không đợi đấu giá kết thúc, người chủ trì bán đấu giá tuyên bố thành giao, đã vang lên một tràng tiếng vỗ tay, đương nhiên tiếng vỗ tay cũng không đồng nhất, cũng không phải tất cả đều là bội phục, mà lẫn trong số đó là quá kích thích, đã bước chân vào hội bán đấu giá này mỗi một lời phát ra cũng đều mất tiên nha!
Hứa Thục Viện đương nhiên là sẽ không dám giơ thẻ bài lên nữa, ả cũng không dám như Thạch Thiên coi tiền như rác, cũng biết tiếng vỗ tay không phải là giành cho mình, những tiến vỗ tay này lọt vào tai ả giống như là tiếng cười nhạo, lúc này nào còn có tâm trí ngồi đây nữa, cũng không để ý tới hình tượng của mình, ả ném thẻ bài qua một bên, đứng dậy đi tới cửa chính, Chu Kiến Nhân vội vã mang theo túi xách của Hứa Thục Viện đang đặt trên bàn, đuổi theo phía sau ả. Một ít người lúc trước không có mặt ở nhà ăn nên không biết hai người có xích mích với bọn Thạch Thiên, bọn người này đều trợn mắt kinh ngạc nhìn theo bóng lưng đôi vợ chồng này, nghĩ thầm: không phải chỏ là không mua được đồ trang sức thôi sao, có cái gì mà phải quá khích như vậy, dù sao thân phận cũng là chủ tịch, tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, thật là không có phong độ rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Người chủ trì bán đấu giá sau khi hỏi ba lần thấy không có ai trả lời liền gõ búa xuống tuyên bố thành giao, toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay vang dội.
Thạch Thiên lại vẫy vẫy nữ người mẫu kia, nàng ta lập tức đem cái hộp tới, hắn nhận lấy sau đó lại đưa cho Tiêu Vi, nói: "Đeo vào đi."
Tiêu Vi nhận lấy hộp thủy tinh, thấp thỏm bất an nói: "Không trả lại được sao?"
Thạch Thiên kỳ quái nói: "Trả lại? Lão tử một khi mua đồ không có trả lại?"
Tiêu Vi kinh ngạc nói: "Anh...Anh thực sự muốn mua hai thứ này sao, ba ức đó, chạy đi đâu xoay tiền bây giờ?"
Thạch Thiên cười cười, cũng không giải thích, hắn đưa tay mở lấy hộp ra sau đó lấy vòng tay, tay kia cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Vi giúp nàng đeo vào, Kim Hinh ở bên cạnh rất hâm mộ, trong lòng lại mắng to Thạch Thiên bất công. Tiêu Vi sau khi đeo vòng tay vào, cũng khẩn trương đến nỗi hai tay phát run.
Thạch Thiên nhìn một chút ha ha cười nói: "Nhìn rất được, rất đẹp." Sau đó hắn đứng lên nói: "Chúng ta đi thôi."
Tiêu Vi không nhận được câu trả lời của Thạch Thiên, cũng không biết là hắn có thật sự muốn mua hai kiện trân bảo ba ức này hay không, trong lòng vẫn không an tâm, thầm nghĩ mấy người chủ trì bán đấu giá có để bọn họ đi hat không.
Chẳng lẽ Thạch Thiên muốn cầm hai vật này trốn đi? Đây không phải là hành vi cướp dật hay sao!
Thế nhưng Thạch Thiên đã đi ra ngoài, nàng cũng chỉ ngoan ngoãn đi theo sau, trái tim không ngừng "bịch bịch" mà đập, nàng khẩn trương đến độ gần như đi không vững nữa.
Kim Hinh đi bên cạnh nàng thấy như vậy liền tới dìu nàng dậy, cảm giác thân thể nàng ta đang kịch lệt run rẩy, Kim Hinh nhẹ giọng hỏi: "Em làm sao vậy, khó chịu à, sao thân thể lại run rẩy dữ vậy."
Lúc này ba người đã ra khỏi phòng, Tiêu Vi không thấy có người giữ bọn họ lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Hồi hộp quá...Trên tay bỗng dưng mang theo một vật hai ức, nếu như làm rơi vỡ thì phải làm sao? Chẳng lẽ đã mua thật sao?"
Trong lòng Kim Hinh cũng rất nhiều nghi vấn, than thở nói: "Chị cũng không rõ nữa, hẳn là...Thực sự đã mua rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.