Thạch Thiên trở về nơi mình ở, một chiếc ô tô đang đậu bên dưới chợt có một người mở cửa hô: "Thạch Thiên" Lại là thanh âm của Tiêu Vi, Thạch Thiên cũng không biết là nên vui hay nên buồn, quay đầu lại cười nói: "Cô sao lại đến đây" Tiêu Vi xuống xe đóng cửa lại, ôn nhu nói: "Tôi… đến giúp cậu học thêm" Thạch Thiên tin mới là lạ. Đi vào nhà của Thạch Thiên, Tiêu Vi thất kinh, không thể tưởng được căn nhà ngày đó còn chỉnh tề sạch sẽ, hiện tại so với ổ chó còn loạn hơn, nơi nơi là báo chí, quần áo, cùng có túi đựng đồ ăn, còn có mấy bộ vứt ở trên máy giặt, còn chưa giặt, sợ hãi than: "Cậu… cậu… nhà như vậy mà cũng ở được sao?" Thạch Thiên vẻ mặt bất cần nói: "Có gì mà ở không được, tôi lại cảm thấy ở rất thoải mái". Tiêu Vi trừng mắt nhìn hắn mắng: "Quỷ lười!" rồi ra tay thu dọn nhà cửa, lúc này Thạch Thiên cũng ngượng ngùng, tuy trong lòng hắn không muốn thừa nhận Tiêu Vi là giáo viên của mình, nhưng đây là sự thật, ít nhất cũng coi như là khách của mình, sao có thể không biết xấu hổ để nàng ra tay thu dọn giúp mình, đành phải ngăn lại nhưng cũng không có hiệu quả, còn bị Tiêu Vi trợn mắt xem thường vài cái, đành phải cùng nhau thu dọn, may mà nhà cũng không lớn, một lúc là xong. Tiêu Vi lại mở tủ lạnh chuẩn bị nấu cơm, nhưng bên trong tủ lạnh trống trơn, tức giận nói với Thạch Thiên: "Thực cũng không hiểu, cha mẹ cậu sao có thể để cho cậu sống như vậy". Thạch Thiên nói: "Khi tôi còn rất nhỏ đã không còn cha mẹ rồi". Tiêu Vi ngẩn ra, cảm thấy trong lòng chua xót, xấu hổ nói: "Thực xin lỗi". Thạch Thiên cười nói: "Có gì mà xin lỗi, đã mấy ngàn… đã rất lâu rồi". Tiêu Vi kéo tay Thạch Thiên nói: "Đi qua nhà của tôi đi, tôi nấu cơm cho cậu". Thạch Thiên nói: "Vậy phiền toái quá, hay là để tôi mời cô ra ngoài ăn". Tiêu Vi sẵng giọng: "Đã không để cậu nấu cơm, cậu còn hiềm phiền toái cái gì, cậu sống một mình lại phải đi học, phải biết tiết kiệm một chút, nói đến mỗi ngày ra ngoài ăn cũng không tốt cho cơ thể" Thạch Thiên thầm nghĩ, lão tử thân thể mà còn không tốt? Người khác không hiểu, cô còn không hiểu sao chứ? Nhưng không chờ hắn tìm lý do, thì đã bị Tiêu Vi nắm tay kéo ra ngoài. Nhà của Tiêu Vi lại cách nhà của Thạch Thiên chỉ có mấy trăm thước, là hai khu nhà liền nhau, phòng so với chỗ của Thạch Thiên hơi lớn hơn một điểm, cũng có một phòng ngủ, bất quá chỉ có hai gian, một phòng khách cùng một nhà ăn kiêm nhà bếp. Tiêu Vi đem Thạch Thiên ấn ngồi ở trên salông, hai tay đặt ở trên vai hắn, giống như phân phó đứa nhỏ mà nói: "Cậu ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi, tôi đi nấu cơm!" Bởi vì nàng ta cúi người trước mặt Thạch Thiên, cổ áo trễ xuống, có thể thấy được một phần ngực trắng nõn ở trong, Thạch Thiên nhất thời cảm thấy dục hỏa bốc lên, môi phát khô, hai tay của Tiêu Vi vừa rời vai mình, thì đưa tay chụp lại không cho nàng ta đi. Tiêu Vi trước là ngẩn ra, thấy hai mắt của Thạch Thiên nhìn chằm chằm vào trong cổ áo mình, biết hắn đang nghĩ cái gì, nhớ tới một đêm khó quên ngày đó, cả người run lên, mềm nhũn ra mà ngã vào lòng Thạch Thiên. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL Thạch Thiên thuận thế ôm lấy nàng, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của nàng ta, thuận tay cởi bỏ áo ngoài của Tiêu Vi, luồn vào trong nội y của nàng, vuốt ve bộ ngực đầy đặn. Tiêu Vi bị kích thích khẽ rên lên một tiếng, ngực kịch liệt phập phồng, động tác như là phối hợp với tay của Thạch Thiên vậy, làm cho Thạch Thiên cảm thấy hưng phấn, ôm lấy Tiêu Vi đi vào trong phòng ngủ. Tiêu Vi hai tay quàng lên trên cổ Thạch Thiên, mở hai mắt mê ly, ôn nhu nói: "Cậu… cậu không ăn cơm sao?" Thạch Thiên không chút do dự trả lời: "Ăn cô trước!" tràn ngập khí phách, không để cho Tiêu Vi có đường phản đối. Tiêu Vi ôm chặt lấy cổ Thạch Thiên, dúi đầu vào trong lòng hắn, không dám nhìn hắn, trong lòng rối loạn. Tuy nàng đã cùng Thạch Thiên từng có một đêm điên cuồng, nhưng ngày đó nàng uống cũng không ít rượu, tự nhiên có thể buông thả, hôm nay chủ động ở dưới nhà Thạch Thiên chờ hắn, cũng là muốn cùng hắn ôn lại tình cũ. Nhưng lúc này lại làm nàng vạn phần khẩn trương, nhưng lại càng hưng phấn cùng chờ mong. Phòng ngủ bố trí rất ấm áp, màn giường đều có màu đỏ, tràn ngập nhu tình nữ tính, đáng tiếc Thạch Thiên căn bản không thưởng thức mấy cái này, hắn chỉ muốn nhấm nháp "món ngon" ở trong lòng mà đi đến giường. Thạch Thiên đem Tiêu Vi ôm Tiêu Vi ở trước ngực nhẹ nhàng đặt lên trên giường, nhìn thấy da thịt mềm mại, khuôn mặt mê người của nàng, dáng người làm cho nữ nhân ghen tị, nam nhân điên cuồng, còn có ánh mắt tựa như ảo mộng, mênh mông như sương mù, thân thể đầy mị lực cùng sức đàn hồi, tất cả đều hoàn mỹ, thể hiện sự gợi cảm lại như biểu đạt một loại dục vọng, nhưng lại không mất đi khí chất cao quý. Ánh mắt Thạch Thiên nhìn nàng làm cho Tiêu Vi tràn ngập sự tự tin, thì thào: "Tiểu bại hoại, yên em đi" Thạch Thiên nằm bên cạnh nàng, tay và chân của Tiêu Vi liền quấn lấy, thân thể nóng bỏng vặn vẹo. Thạch Thiên vừa hôn lên thân thể của nàng, vừa đem quần áo của nàng từ từ cởi hết ra, bàn tay đã dần dần hướng tới địa phương bí mật kia, Tiêu Vi chịu không nổi sự kích thích này, rên lên một tiếng mà buông lỏng tay ra, điều này làm cho Thạch Thiên có đất để phát huy hơn nữa, dưới sự hoạt động của đầu lưỡi hắn, hai hạt anh đào trước ngực Tiêu Vi căng lên như muốn bùng nổ, cứng rắn dị thường, đã đến đỉnh cao của sự hưng phấn. Thạch Thiên cũng không để cho nàng chờ đợi, đã tiến vào thân thể của nàng cùng nàng kết hợp, lại cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Tiêu Vi thân thể run rẩy, ôn nhu hồi đáp lại, đầu lưỡi hai người không ngừng quấn lấy triền mien, trong phòng khi thì rên rỉ, khi thì la hét, phảng phất như đang diễn tấu một khúc nhạc yêu đương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]