Trong những ngày kế tiếp, Vân Phàm mỗi ngày cũng sẽ đi ra ngoài một thời gian, khi trở lại cả người chồng chất vết thương, sức cùng lực kiệt.
Mặc dù Khương Vô Tà đã nói, nơi đây là luyện ngục, là lôi lung, không có con đường nào thoát được, nhưng hắn thủy chung không cam lòng ở lại nơi này, bởi vì còn rất nhiều chuyện chờ hắn làm, còn rất nhiều người chờ hắn trở về.
Mà điểm duy nhất cảm thấy may mắn chính là ở sâu trong lòng đất, tiên linh khí cực kỳ nồng hậu, hoàn toàn không phải lo lắng tới vấn đề thần hồn khô kiệt.
Vì vậy Vân Phàm có thể không lo ngại xông vào giữa lôi đình, trọng thương liền quay về huyệt động, dùng Hồi Quang tiên thuật khôi phục thương thế của mình.
...
Mà mọi cử động của Vân Phàm đều bị Khương Vô Tà theo dõi không bỏ xót.
Mới đầu hắn còn thỉnh thoảng buông lời châm chọc, đả kích đối phương không biết tự lượng sức mình, hoặc là lãng phí sức lực, nhưng lâu dần hắn trở nên trầm mặc, bởi vì hắn từ trên người Vân Phàm thấy được một sự chấp nhất, thấy được một sự kiên trì.
Khương Vô Tà nhớ ngày đó chính mình rơi xuống nơi này, không phải đã từng giống như Vân Phàm hiện tại, vượt qua sinh tử kiếp nạn muốn tìm được đường ra. Khi đó bản thân mình một lòng cầu sinh, chưa từng từ bỏ hi vọng, thậm chí dùng lực lượng cừu hận để kích thích tiềm lực của mình.
Tiếc nuối chính là chỉ một tháng, chính mình đã bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-diet-thanh-linh/2360543/quyen-4-chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.