Chương trước
Chương sau
"Đám tặc tử phương nào lại dám hành hung giết người ở phụ cận Hoàng thành!"

Trong tiếng hét vang lên, một lão ẩu xuất hiện ngay trên tường thành, chính là Đường bà bà ngày đó trông chừng dịch bảo các.

"Nửa bước đại năng!"

Phương Lôi nhìn thấy Hoàng thành có người xuất hiện, nhất thời gánh nặng trong lòng được giải khai, cảm giác suy yếu liền ùa tới.

"Hừ! Hoàng tộc phản ứng cũng rất nhanh!"

Tả hữu hộ pháp hợp lức chống lại uy áp từ Đường bà bà, liều mạng công kích Phương Lôi, muốn dồn đối phương vào con đường chết.

Chỉ tiếc, Đường bà bà không để cho hai người có cơ hội này, nàng mượn lực lượng trận pháp trong Hoàng thành, đem Phương Lôi cuốn tới cổng thành. Nhưng trong lòng không rõ mọi chuyện, nàng cũng không ra tay với hai người kia.

"Lão thái bà xen vào chuyện người khác!"

"Thôi, lão nhân kia cũng không sống được lâu đâu, chúng ta đi thôi, tránh gây phiền phức."

Thấy chuyện này không thể đạt được kết quả như mong muốn, tả hữu hộ pháp đành phải ôm hận rời đi, nhưng trên mặt bọn hắn không có nhiều thất vọng, tựa như không để tâm tới sinh tử của Phương Lôi, cũng không sợ đối phương mật báo.

...

"Ngươi là ai? Vừa rồi đám người kia là ai? Ngươi nói có tình báo trọng yếu muốn báo cho Hoàng Đế Bệ Hạ, rốt cuộc là chuyện gì?"

Đường bà bà nâng đỡ Phương Lôi đang trọng thương, vừa cảnh giác đối phương, vừa liên tiếp đặt câu hỏi.

"Lão phu... Phốc!"

Phương Lôi phun ra một ngụm máu tươi, cả người trở nên suy yếu, sau đó trên mặt dâng lên một đoàn hắc vụ mờ ảo, nhìn qua giống như trúng độc.

"Ma độc! ? Ngươi bị trúng ma độc sao! ?"

Đường bà bà vừa dứt lời, hộ vệ chung quanh không tự chủ lui thật xa, trên mặt tràn đầy kinh hãi khẩn trương, binh khí giương ra, tựa như sợ Phương Lôi nổi điên vậy.

Khó trách hai người vừa rồi dứt khoát như thế, thì ra bọn họ đã sớm biết người này trúng ma độc, sống không được bao lâu, hơn nữa rất có thể sẽ hóa thành ma nhân, đại khai sát giới.

"Chờ một chút!"

Phương Lôi tự nhiên hiểu được tâm tư của mọi người, vội vàng giải thích: "Các ngươi đừng lo lắng, lão phu đã từng trúng ma độc, sau đó hoàn toàn khôi phục, cho nên lão phu đối với ma độc cũng có chút năng lực chống cự, hiện tại miễn cưỡng có thể trấn áp chính mình..."

Trong lúc nói chuyện, thân thể Phương Lôi càng thêm suy yếu: "Lão phu Phương Lôi, đến từ biên cảnh Lạc Nhật thành, tình báo liên quan tới ma đạo dư nghiệt, cũng chính là Hắc Linh điện, muốn gặp mặt Đại Càn Hoàng Đế. Mặt khác, làm phiền các hạ giúp ta... tìm được Vân, Vân Phàm, hắn có thể giải..."

Tiếng nói đột nhiên dừng lại, Phương Lôi dần dần ngất đi.

Chúng thủ vệ không biết làm sao, đồng loạt nhìn về phía Đường bà bà, đợi chờ chỉ thị kế tiếp.

"Thôi đi, trước đem người này cứu đã!"

Đường bà bà suy tính chốc lát, cuối cùng quyết định cứu người rồi tính tiếp, cho nên sai người dùng cáng khiêng Phương Lôi đi, còn cấm bất luận kẻ nào tới tiếp xúc.

Đây là một đêm không an tĩnh.

...

————————————

"Ách, đây là! ?"

Phương Lôi từ trong hôn mê dần dần tỉnh lại.

Hắn khó nhọc nhấc mình ngắm nhìn bốn phía, lặng lẽ đánh giá... Đây là một cung điện hoa lệ, mặc dù ánh sáng chung quanh mờ mờ, nhưng không thể che đi nét huy hoàng tinh mỹ, mà chính mình đang nằm trên một chiếc giường tơ vàng êm ái.

"Nơi đây chính là hoàng cung sao! Nhưng nói thế nào, trước mắt tạm thời an toàn."

Phương Lôi trong lòng thở dài một hơi, sau đó kiểm tra tình hình của bản thân.

Thương thế trên tay đã khôi phục, ma độc mặc dù chưa được trừ bỏ nhưng đã bị trấn áp trong người, dù sao đã trải qua một lần như thế, cũng có một chút kháng tính, ứng phó sẽ dễ dàng hơn, chẳng qua độc tính còn chưa trừ tận gốc mà thôi.

...

"Các hạ tỉnh rồi ư?"

Một thanh âm hùng hậu vang lên, Phương Lôi khẽ giật mình, cảnh giác nhìn cửa vào cung điện.

"Người nào! ?"

"Trẫm chính là Đại Càn Hoàng Đế Khương Thái Ất..."

Khương Thái Ất bước vào trong điện, đi thẳng tới trước mặt Phương Lôi, tựa như không hề để ý đến ma độc.

Đối mặt khí độ như thế, Phương Lôi không khỏi cảm thấy tăng thêm mấy phần hảo cảm với Đại Càn Hoàng Đế, đứng dậy bái kiến: "Thì ra Hoàng Đế Bệ Hạ, lão đầu tử Phương Lôi, vừa rồi thật sự có chút thất lễ, mong người chớ trách."

"Trẫm tuy là Hoàng Đế, nhưng cũng là người tu tiên vấn đạo, các hạ không cần khách khí như thế."

Khương Thái Ất khoát tay áo, sau đó chuyển chủ đề: "Nghe nói các hạ có tình báo quan trọng, liên quan tới an nguy xã tắc của Đại Càn?"

Nói tới đây, sắc mặt Phương Lôi lập tức nghiêm túc: "Phải, lão phu lần này đi lên phía bắc, vốn là muốn tìm kiếm Vân Phàm cùng vãn bối của mình, không ngờ lúc đi ngang qua Chu Tước thành, bất ngờ chứng kiến ma đạo dư nghiệt mưu đồ làm bậy, vì thế mới bị bọn họ chặn đường đuổi giết."

"Nga? Mưu đồ làm bậy? ! Bọn họ mưu đồ làm gì? !"

Khương Thái Ất cau mày, dự cảm xấu đột nhiên dâng lên.

Lại nghe Phương Lôi tiếp tục nói: "Nếu theo lời bàn bạc của bọn hắn, bọn hắn có phương pháp công phá Hoàng thành, hơn nữa còn liên hiệp với người của ba đại Đế quốc còn lại âm thầm chuẩn bị, muốn phá vỡ Đại Càn... Căn cứ theo quan sát của ta, bọn họ lần này đã triệu tập không ít người, ta lo lắng âm mưu quỷ kế của bọn họ được như ý, nên mới liều mình tới đây thông báo."

"Khó trách vài ngày trước nhận được mật báo, ba đại Đế quốc cử người âm thầm tới đây, thì ra là cấu kết với đám dư nghiệt Hắc Linh điện để làm chuyện xấu. Xem ra Hắc Linh điện lần này đã có chuẩn bị, lúc trước không hề lộ ra một chút tin tức nào... Trẫm đem tứ đại Thành chủ điều đi, ngược lại cho trở thành cơ hội cho bọn chúng lợi dụng."

Khương Thái Ất có chút thất thần, sau đó trịnh trọng gật đầu, chắp tay nói: "Các hạ cử chỉ trượng nghĩa như thế, trẫm đại biểu cho Đại Càn hoàng tộc cùng hàng tỉ con dân cảm tạ các hạ."

"Bệ Hạ đừng như thế, lão phu cũng là người của Đại Càn, tự nhiên phải suy nghĩ cho Đại Càn."

Phương Lôi khách khí đáp lễ, trên mặt không hề vui sướng, tâm tình lại càng thêm trầm trọng .

Nhìn bộ dạng của Khương Thái Ất, hiển nhiên chỉ biết tin tức về ba đại Đế quốc, nhưng không biết Hắc Linh điện đang âm thầm tính kế.

Quả nhiên là tính toán thâm trầm, một bên ở ngoài sáng, một cái ở trong tối, phối hợp với nhau, nói không chừng trong hoàng thành đã có gian tế của bọn họ đột nhập vào.

"Lần này quả thật là sơ xuất rồi!"

Khương Thái Ất nặng nề thở dài, khóe miệng có chút khổ sở.

Hắn đột nhiên phát hiện, mặc dù sớm biết được chuyện này hắn cũng không có biện pháp gì. Bởi vì phong ấn trong động thiên bí cảnh cần chữa trị, hoàng tộc phải phái rất nhiều người tới đó... Chỉ có thể nói, Hắc Linh điện lựa chọn thời cơ thật sự vô cùng chuẩn xác .

"..."

Phương Lôi lúc này cũng không dám lên tiếng, dù sao chuyện này liên quan đến Đại Càn, hắn không muốn để lời nói của mình ảnh hưởng tới quyết định của Đại Càn Hoàng Đế, nếu không sẽ dính vào nhân quả cực lớn.

"Đúng rồi, nghe nói các hạ muốn tìm Vân Phàm! ?"

Khương Thái Ất bỗng nhiên nói sang chuyện khác, Phương Lôi không khỏi gật đầu: "Vân Phàm tiểu hữu từng có ân cứu mạng đối với lão phu, trừ ma độc trên người của ta, cho nên..."

"Đáng tiếc, chỉ sợ hiện tại ngươi không thể gặp được hắn, từ năm ngày trước hắn đã vào động thiên bí cảnh."

"Cái gì! ? Này..."

Khương Thái Ất cắt lời của Phương Lôi nói thẳng: "Nhưng các hạ đừng lo, hoàng tộc chúng ta cũng có phương pháp giải trừ ma độc, các hạ mạo hiểm tính mạng tới đây mật báo, trẫm làm sao lại tiếc một viên linh đan giải độc chứ. Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, trẫm sẽ phái người đưa tới giải dược, đợi ngươi khôi phục, trẫm sẽ an bài ngươi tới biệt viện của Vân Phàm tông sư."

"Vậy thì đa tạ bệ hạ."

Phương Lôi biết hiện tại mình đang trúng độc, hoàng tộc tuyệt đối không để cho hắn tùy ý đi lại bên trong hoàng thành, nhưng hắn cũng không kháng cự chuyện này, chỉ có như thế, tất cả mọi người mới có thể thoải mái.

Nói xong chuyện chính, Khương Thái Ất cũng không lưu lại mà nhanh chóng rời khỏi cung điện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.