Phía bắc Hoàng thành, Dưỡng Tâm viên.
Vân Phàm vừa về tới cửa biệt viện, thân ảnh nho nhỏ đã lao tới trong ngực của hắn.
"Ca, nhất định phải đi hay sao?"
Hai mắt Vân Mục đã đỏ bừng, hiển nhiên nàng vừa mới khóc.
Mặc dù Vân Mục không biết động thiên bí cảnh đại biểu cái gì, nhưng mà nàng từ trên nét mặt của người khác có thể cảm giác được hung hiểm bên trong, cho nên nàng không muốn Vân Phàm đi vào nơi đó.
Dĩ nhiên, mặc dù Vân Mục không muốn, nhưng nàng cũng không ngăn trở Vân Phàm. Nàng biết tính cách cùng tính tình của huynh trưởng, nếu như đối phương nhất quyết đi, ắt hẳn là có lý do, nàng khóc lóc yêu cầu đối phương ở lại chỉ càng làm khó cho hắn mà thôi.
"Thật xin lỗi Mục Mục. . . Thật xin lỗi. . ."
Thanh âm của Vân Phàm rất thấp rất nhỏ, trong lòng tràn đầy áy náy: "Ca ca đã đáp ứng chăm sóc ngươi, nhưng ta đã hứa với một vị bằng hữu, cho nên ta phải đi. . . Nhưng ta sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại."
Nhẹ nhàng vuốt ve đầu muội muội, Vân Phàm bỗng nhiên hỏi: "Cha mẹ tiểu mộc nhân còn có ở đây không?"
"Có."
Vân Mục dùng sức gật đầu, vội vàng từ càn khôn trạc lấy ra bốn người gỗ nhỏ đang mỉm cười, chính là Vân Phàm cả nhà bọn họ bốn người.
Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng, muội muội. . . trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười hạnh phúc.
Vân Phàm nhận lấy tượng gỗ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-diet-thanh-linh/2360495/quyen-4-chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.