Dưỡng tâm viên biệt viện, khắp nơi xanh biếc, sinh cơ dạt dào.
Vân Phàm từ quảng trường Hoàng thành trở về, chân trước vừa mới chạm vào biệt viện, trong lòng nhất thời sinh ra rung động.
Biệt viện vẫn là biệt viện, cùng lúc rời đi không hề có gì khác biệt. Chỉ là mười ngày ngắn ngủi, phảng phất thời gian đã trôi qua thật lâu, để cho Vân Phàm một lòng đắm chìm trong cảm ngộ võ đạo, có cảm giác như đã qua bao nhiêu năm tháng.
"Vân đại ca!"
Một tiếng gọi khẽ, lại là Tạ Lạc Nhi từ bên trong biệt viện đi ra, cùng nàng xuất hiện còn có Tống Tiểu Phong, Thiên Hà, Phương Đồng, Thiên Âm lão quái, Vạn Vĩnh Niên cùng Lam gia tỷ đệ, mà Thiển Y cùng Vân Mục đứng sau cùng trong đám người, tựa như lặng yên chờ chực .
Thấy từng gương mặt quen thuộc hiện ra, Vân Phàm cảm thấy lòng mình ấm áp.
Lần này tiên vũ pháp hội chi tranh, nhìn như nhẹ nhàng đơn giản, hơn nữa cuối cùng võ đạo chiến thắng, nhưng mà hung hiểm trong đó không phải người ngoài có thể hiểu thấu.
Nếu như Vân Phàm không đứng ra diễn luyện võ nghệ, nếu như ý chí của Vân Phàm không đủ bền bỉ, nếu như ngộ tính của Vân Phàm không đủ, nếu như võ đạo tông sư lựa chọn lạnh lùng, nếu như đông đảo võ giả không dám phản kháng, nếu như mọi người trầm mặc, nếu như nếu như...
Quá nhiều cái nếu như, quá nhiều sự trùng hợp, mỗi một cái đều là mấu chốt, thiếu một thứ cũng không được, lại không thể dùng thứ khác thay thế.
May mà, Vân Phàm cuối cùng có thể chống đỡ được, hắn chẳng những ngăn cản được, càng thành công đột phá võ đạo cực hạn, ngưng tụ ra võ đạo hạt giống, làm võ đạo căn cơ thêm bền vững, hoàn thành một lần tích lũy vô cùng hùng hậu , giúp con đường võ đạo sau này càng thêm bằng phẳng.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ có chút ít may mắn, có lẽ lại là tất nhiên.
...
"Hầu tử đáng chết, ngươi xuống cho bổn tôn, bổn tôn bảo đảm không đánh chết ngươi!"
Một thanh âm hổn hển từ trong phòng truyền đến, sau đó một thân đen trắng từ trong phòng nhảy lên, không phải Tà Thần còn có thể là ai.
Bất quá, ở trên lưng Tà Thần, lại là một con vật nhỏ đang bám chặt lấy, hẳn là linh viên Hỏa Vân.
Tà Thần không có linh hỏa như Tiểu Hỏa Vân, không chịu được đối phương bám lấy, chỉ có thể rống to kêu lớn.
Tiểu Hỏa Vân cũng ra sức đùa giỡn, ở trên người Tà Thần đu tới đu lui, phát ra mấy tiếng đùa vui đắc ý.
Thấy Vân Phàm xuất hiện, Tà Thần không chút nghĩ ngợi, trực tiếp hóa thành một đạo linh quang, tiến vào trong phong linh không gian.
"Vân Phàm tiểu tử, ngươi từ nơi nào kiếm ra thú dữ như nó vậy! ? Bổn tôn không không chấp với nó, ngươi thay bổn tôn hảo hảo quản giáo nó! Tóm lại... Tóm lại không để cho nó sống khá giả!"
Tà Thần giọng nói tức giận, mang theo vài phần sợ hãi.
Vân Phàm nghe vậy cảm thấy giật mình, còn muốn hỏi rõ tình huống, không ngờ Tà Thần giống như câm, nửa chữ cũng không nói.
Tiểu Hỏa Vân thì tò mò ở trên người Vân Phàm tìm kiếm, sau đó trực tiếp bám lấy vai đối phương, vui vẻ ôm đối phương líu ríu, thật giống như có rất nhiều lời muốn nói.
...
Vân Phàm cùng Tạ Lạc Nhi đám người tập trung lại, sau đó hướng Thiển Y cùng Vân Mục đi tới.
"Ca!"
Vân Mục không đợi Vân Phàm đến gần, đã nhào vào trong ngực Vân Phàm, vừa khóc vừa cười.
Đã chịu rất nhiều đau khổ, tiểu cô nương này hiểu được sự quý trọng, cho nên nàng lại càng thêm cố gắng.
Mười ngày thời gian, Vân Mục được Tà Thần chỉ dẫn, cả người cơ hồ rực rỡ hẳn lên, trên trán bớt một chút ưu sầu, nhiều vài phần sáng sủa cùng tự tin, tu vi khí tức hoàn toàn ẩn nặc, ngay cả Vân Phàm đều không thể nhìn ra đầu mối, toàn thân không thấy chút nào tà dị hỗn độn, ngược lại làm cho người ta cảm thấy tinh khiết nhàn nhạt thanh nhã thánh khiết.
Cũng không biết Tà Thần đã dạy Vân Mục bản lĩnh gì, thời gian ngắn ngủi như vậy, lại làm cho một tiểu cô nương phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Dĩ nhiên, vô luận Vân Mục thay đổi ra sao, cũng là muội muội Vân Phàm thương yêu nhất .
Vì vậy thấy Vân Mục biến hóa, Vân Phàm tự đáy lòng vì muội muội của mình cảm thấy cao hứng, mơ hồ đối với Tà Thần tăng thêm vài phần cảm kích cùng tín nhiệm.
...
Vân Mục vô cùng hưởng thụ huynh trưởng vuốt ve đầu tóc của mình, hưng phấn hỏi: "Ca, ngươi đoán thực lực của ta bây giờ như thế nào?"
"Mục Mục tự nhiên rất lợi hại rất lợi hại!"
Vân Phàm tán dương một câu, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
Thấy vẻ mặt Vân Phàm biến hóa, mọi người chung quanh không khỏi trợn mắt hốc mồm, bọn họ tuyệt đối là lần đầu tiên thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, quả thực so sánh với thấy tiên đạo đại năng còn hiếm có hơn.
Nhưng mà nói đi thì nói lại, bộ dáng Vân Phàm mặc dù không tính là anh tuấn tiêu sái, lại là kiên nghị cao ngất, không nghĩ tới cười lên sẽ ấm áp như thế, thân thiết như thế.
Thấy tình hình này, Vân Mục lỗ mũi khẽ chua xót, ánh mắt bỗng nhiên đỏ lên, nước mắt không tự chủ được nhỏ xuống.
Tại chỗ có nhiều người như vậy, chỉ có Vân Mục biết trên mặt Vân Phàm tại sao hiếm thấy nụ cười như vậy, nàng càng thêm thương xót ca ca của mình.
"Ca, Tà Thần sư tôn dạy ta rất nhiều thứ, Mục Mục sau này sẽ rất lợi hại rất lợi hại ... Mục Mục sẽ không khiến ngươi lo lắng nữa."
Nghe được Vân Mục bảo đảm, Vân Phàm yên lặng gật đầu, đem muội muội ôm chặt hơn chút ít.
...
Đợi sau khi tâm tình bình phục, Vân Phàm mới đưa mắt nhìn sang Thiển Y.
"Ách! Thiển Y, ngươi..."
"Phải, nhờ hồng phúc của ngươi, ta đã đột phá."
Thiển Y khẽ cười cười, tựa như mặt trời giữa ngày xuân, hòa tan vạn trượng đóng băng.
Sau đó, nghe Thiển Y giải thích, Vân Phàm lúc này mới chợt hiểu hiểu ra.
Thì ra sau khi Vân Phàm rời đi, Thiển Y lập tức sử dụng 【 Độ Diệt Thần Đan 】, muốn mau chóng đột phá tiên phàm trói buộc, chống cự Đại Càn Thánh Địa áp bách. Cho nên nàng tìm đến Tạ Lạc Nhi hỗ trợ bố trí một chỗ trận pháp có tác dụng liễm tức, hơn nữa tiên vũ pháp hội quá mức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, vì vậy động tĩnh lúc Thiển Y diễn hóa thần hải ngược lại không ai chú ý.
Không thể không nói, 【 Độ Diệt Thần Đan 】 quả nhiên là thượng cổ kỳ vật, đột phá tiên phàm trói buộc không có chút nào cản trở, thậm chí không hao phí nửa điểm dược lực, bị Thiển Y hấp thu toàn bộ, nếu không cho dù có trận pháp ngăn cách, chỉ sợ cũng phải chuẩn bị kinh thiên động địa ra ngoài.
Tiếp theo, Thiển Y bế quan, mượn linh uẩn khí của Hoàng thành long mạch, đem tu vi của mình kiên cố, cho đến ba ngày trước mới xuất quan.
Sau khi ra ngoài, Thiển Y âm thầm hỏi thăm tình hình tiên vũ pháp hội, biết được Vân Phàm đã làm những chuyện gì, vừa kinh ngạc vừa phấn chấn, trong lòng sinh ra cảm xúc vui sướng. Vì vậy nàng an tâm trở về biệt viện, vừa chiếu cố Vân Mục, vừa giảng giải tiên đạo cảm ngộ cho Thiên Hà đám người.
Thiển Y dù sao cũng là Thánh Địa Thánh nữ, tiên đạo chánh thống, mặc dù tu vi không bằng Tâm Vô Lệ, nhưng tiên đạo cảm ngộ cũng không kém gì đối phương. Huống chi, nàng mới vừa đột phá cảnh giới Thần Hải, lòng có đoạt được, dễ dàng cho Thiên Hà đám người nhất nhất giảng giải.
Chỉ sợ Thiên Hà bọn họ không có đi tham gia tiên đạo pháp hội, nhưng cũng đạt được ích lợi không nhỏ, ít nhất hơn xa cường giả của các thế lực kia.
...
Sau một hồi hàn huyên, đã đến lúc giữa trưa.
Vân Phàm đơn giản giảng thuật tình hình võ đạo pháp hội, mà sau đó Yến Vô Hồi dẫn theo một thị nữ cung trang tới, đại biểu Đại Càn Hoàng Đế phát ra hai tờ kim thiếp, muốn mời Vân Phàm cùng Thiển Y đi tới dịch bảo các tụ hội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]