Chương trước
Chương sau
Trong hoàng thành, bên ngoài Tranh Hoàng điện, tứ trụ kình thiên, thương long uốn lượn vô cùng sống động.

Chung quanh quảng trường khổng lồ có hơn vạn kim giáp hộ vệ xếp hàng chỉnh tề, uy phong lẫm lẫm. Hai hàng dài nghi thức hơn một ngàn người đứng hai bên thềm ngọc của Tranh Hoàng điện, biểu lộ rõ sự trang trọng huy hoàng của cổ quốc lâu đời.

Quảng trường sắp xếp bốn phương đài cao, các thế lực phân chia ra mà tụ tập chung quanh.

Khu vực phía đông do tiên đạo chiếm giữ, cũng là một phương thế lực cường đại nhất. Phía trên có mười hai chỗ ngồi, chia ra đại biểu Tứ Phương tiên viện, Tiên Đạo Tổng Minh, Phong Vân thế gia, tiên đạo lục tông riêng mình lãnh tụ. Phía dưới có hơn vạn tu sĩ, không có người nào không phải tinh anh.

Phía nam là nơi võ giả tụ hội, cầm đầu ngoại trừ Vân Phàm cùng Túc Không ra còn có sáu vị thượng vị tông sư đang ngồi. Chỉ là đem so sánh với tiên đạo một phương, võ đạo quả thật có chút yếu thế, có tư cách tham dự tiên vũ đại hội chỉ hơn ngàn người. Dĩ nhiên, bởi vì quan hệ với Vân Phàm, Thiển Y cùng Thiên Âm lão quái một đám tiên đạo tu sĩ cũng đứng tại phía võ đạo nhất phương.

Mà thế lực phức tạp nhất là ở phía tây, tụ tập một phần tán tu cường giả, còn có người của Vạn Bảo lâu cùng Phong Vũ lâu, có thể nói cao thấp không đều.

Về phần phía bắc, đều là hoàng tộc hậu duệ tự thành một mạch. Tứ phương thành chủ ngồi tại thủ tịch, bên dưới chính là bảy vị cung phụng của hoàng tộc, xuống chút nữa chính là năm vị vương tử cũng đang ngồi.

Bởi vì Đại hoàng tử qua đời chưa lâu, Đại Càn cổ quốc đến nay chưa lập ra thái tử, vì vậy năm vị vương tử cạnh tranh kịch liệt, vẫn âm thầm phân cao thấp. Mà tiên vũ chi tranh lần này, chính là cơ hội thật tốt để hiển lộ thế lực bên mình, tự nhiên không dễ bỏ qua.

...

"Lão Thất, nghe nói ngươi ở cửa thành gặp chút sự cố, không có gì đáng ngại chứ?"

Nói chuyện chính là Nhị vương tử ngồi ở phía đầu, người này trẻ tuổi, phong thần tuấn lãng, kim quan đội trên đầu, một bộ tử bào hoa phục, thanh mãng quấn quanh, lộ ra quý khí bức người.

Nhưng nghe thấy huynh trưởng hỏi thăm, Khương Vĩ lại trầm mặc không nói, trên mặt không có nửa điểm thân thiết.

Mà Tam vương tử bên cạnh lại thành thật trả lời, chậm rãi đàm đạo: "Tin tức của Nhị ca quả thật linh thông nha, Thất đệ của chúng ta lần này nổi tiếng rồi, lại xung đột với một vị võ đạo tông sư, đáng tiếc bị người ta dạy cho một bài học, ngay cả một chút khách nhân lúc trước chiêu mộ cũng bị đánh thành trọng thương."

"Hừ!"

Khương Vĩ sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Tam ca đừng nói bừa, ta cùng với người kia chỉ hiểu lầm một chút, sau đó đã hòa giải rồi, Tam ca khích bác ly gián như thế, thật sự uổng công thôi."

Trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt được, Khương Vĩ biết chuyện của mình khẳng định không thể giấu diếm được tai mắt của các vương tử khác, vì vậy việc mà hắn muốn làm lúc này là tiêu trừ những ảnh hưởng tiêu cực.

"Phải không?"

Tam vương tử cười cười không nói, mà Ngũ vương tử cùng Thập vương tử đều trầm mặc, trong mắt hiện lên nét sầu lo.

Kể từ sau khi Đại hoàng tử qua đời, Nhị vương tử cùng Tam vương tử nhất thời trở thành hai phe mạnh nhất của trực hệ hoàng duệ, kể từ đó, những vương tử khác phải đoàn kết lại, nhưng dù như thế, bọn họ cũng luôn trong thế yếu.

Ngũ vương tử cùng Thập vương tử chưa chắc thật sự quan tâm tới Khương Vĩ, chỉ là bọn hắn hôm nay cùng đi trên một con thuyền, vì vậy có cảm giác cùng chung vinh nhục.

Mấy vị vương tử đều có tâm tư, tự nhiên không thể gạt được bốn phương Thành chủ cùng bảy vị cung phụng đang ngồi phía trên, chỉ là bọn hắn biết rõ hoàng quyền tranh chấp vô cùng tàn khốc mà thảm thiết, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào trong đó.

...

————————————

Tiên đạo nhất phương, lãnh tụ các đại thế lực nhanh chóng nhập tọa, giữa lẫn nhau có điều cười nói, trò chuyện vui vẻ.

So sánh với bên này, võ đạo nhất phương khí thế trầm thấp, mỗi võ giả đều có nét sầu lo, tựa như tiên vũ chi tranh đã suy tàn.

Ngồi ở thủ tịch, Vân Phàm giữ vẻ bình thản, hắn thật tình hỏi qua Túc Không tình huống của lịch đại tiên vũ đại hội, nhưng câu trả lời cuối cùng chỉ có một chữ thảm.

Sau khi thượng cổ tiên ma tranh đấu kết thúc, võ đạo hoàn toàn suy sụp, vì vậy bên trong tiên vũ chi tranh, võ đạo cho tới bây giờ đều là thua nhiều thắng ít, đại hội lần trước bại hoàn toàn trong tay tiên đạo, mặc dù Cấm Tiên Cốc ra sức vãn hồi, vẫn ngăn không nổi xu thế đại thịnh của tiên đạo.

Tàn khốc mà nói, đây là thời đại võ đạo xuống dốc, chỉ vì võ giả không từ bỏ hi vọng, cho nên mới kiên trì đến hiện tại.

Đáng tiếc chiều hướng phát triển đã vậy, Vân Phàm không nghĩ chỉ dựa vào mình và Túc Không mấy người là có thể xoảy chuyển được tình thế này.

...

————————————

Trong Tranh Hoàng điện, hoàn cảnh thanh nhã.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự yên lặng.

"Vi thần Mộc Trạch Ngữ, bái kiến Bệ Hạ..."

Một trung niên văn sĩ đi tới phía trước thiên đường bình phong, thành kính bái xuống.

Sau đó, một thanh âm già nua cứng cáp từ sau tấm bình phong truyền tới: "Mộc ái khanh đứng dậy đi, tình huống phía ngoài như thế nào?"

Trung niên văn sĩ đứng dậy, cung kính nói: "Hồi bẩm Bệ Hạ, phía ngoài hiện tại rất náo nhiệt, trừ thánh địa ra, tu sĩ tham gia tiên vũ đại hội còn lại đã đến gần hết, ít nhất nhân vật chủ chốt của các thế lực khắp nơi đều đầy đủ, ngay cả Vạn Bảo lâu cùng Phong Vũ lâu chúng ta muốn mời cũng phái đại biểu tới rồi."

"Nha. Lại là thánh địa đến cuối cùng sao, quả nhiên không thay đổi a, ha ha."

Đại Càn Hoàng Đế cười một tiếng, lại nghe không ra nửa điểm hỉ nộ.

Trung niên văn sĩ đứng tại nguyên chỗ, không có nhiều lời.

Tiếp theo, Đại Càn Hoàng Đế lại nói: "Mộc ái khanh, lần này Cấm Tiên Cốc phái ai đại biểu? Nghe nói Cấm Tiên Cốc mấy năm gần đây có truyền nhân gọi là Dương Tiếu Thiên nhập thế lịch lãm, nói vậy dẫn đầu lần này hẳn là hắn sao?"

Trung niên văn sĩ chắp tay nói: "Hồi bẩm Bệ Hạ, đại biểu Cấm Tiên Cốc lần này cũng không phải là người của Cấm Tiên Cốc, nghe nói là một thiếu niên tên là Vân Phàm. Hẳn là Bệ Hạ đã nghe nói qua về người này."

"Vân Phàm..."

Nghe cái tên này, Đại Càn Hoàng Đế thanh âm hơi hơi dừng một chút: "Chính là thiếu niên chém chết yêu ma phân thân ở Lạc Nhật thành sao? Người này là nhân vật thiên tài mấy ngày gần đây danh tiếng lên cao, trẫm tự nhiên nghe nói rồi. Không ngờ hắn lại đại biểu cho Cấm Tiên Cốc, lần này người của thánh địa sẽ phải nhức đầu rồi!"

"Vậy cũng chưa chắc!"

Trung niên văn sĩ có vẻ kích động nói: "Mấy ngày trước đây, Thánh tử Thánh nữ của thánh địa cùng người của Tiên Đạo Tổng Minh cùng người này phát sinh xung đột, không ngờ ngược lại là thánh địa cùng Tiên Đạo Tổng Minh đều bị buộc rút lui. Nếu như thân phận tầm thường còn đỡ, nhưng người này nếu đã đại biểu cho Cấm Tiên Cốc, lại là người Thánh chủ muốn bắt, trừ phi thánh địa muốn khai chiến với Cấm Tiên Cốc, nếu không tuyệt đối không dám làm loạn."

"Bọn họ muốn làm gì cứ mặc bọn họ, chúng ta quan sát là được."

"Bệ Hạ, vậy thái độ của chúng ta nên thế nào?"

"Thái độ của chúng ta luôn luôn trung lập, trước kia như vậy, sau này cũng như thế."

"Vậy đối với Vân Phàm người này?"

"Không nên xem thường bất kỳ người nào liên quan tới Cấm Tiên Cốc, lễ số đầy đủ cho ta, không thể để cho người ta chê cười hoàng tộc chúng ta."

"Vi thần hiểu rõ."

Trong lúc hai người nói chuyện, thiên không bỗng nhiên rơi xuống một đạo thất sắc thải quang, một mùi thơm ngát nhàn nhạt tràn ngập thiên địa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.