Bởi vì xuất thân bần hàn, tính cách Đông Lai cũng không quá mức cường thế, thậm chí hắn đối với mình, đối với tương lai cũng không có quá nhiều lòng tin và hi vọng. Cho nên vô luận người khác khi dễ bản thân mình đến thế nào, vũ nhục chính mình ra sao, hắn cũng không dám phản kháng quá mức, chỉ yên lặng thừa nhận.
Nhưng chính bởi vì tính cách như thế, người khác thường thường sẽ nghĩ hắn quá mềm yếu. Kết quả đám người này không những sẽ không đối xử tử tế với hắn, ngược lại càng thêm khi dễ hắn.
Đông Lai cũng hiểu rõ ràng, nếu như mình thật tình nói ra, dựa theo tính cách của Vân Phàm đám người, nhất định sẽ lấy lại công bằng cho mình. Nhưng mà hắn không thể làm như thế, cũng không muốn làm như vậy, hắn có nguyên tắc cùng với sĩ diện của mình. Hắn có thể nhẫn nhịn, nhưng không phải là người mềm yếu, cũng không cần phải dựa vào người khác để lấy lại công bằng.
Mặc dù biết Thiên Hà có hảo tâm thiện ý, nhưng Đông Lai tình nguyện lựa chọn tự mình thừa nhận, cũng không muốn người khác xem thường bản thân, nhất là ở trước mặt bằng hữu. . . Đây chính là một phần tự ái nhỏ nhoi của hắn.
. . .
"Đông Lai, ngươi đừng như thế!"
Vương Du hiển nhiên cũng nhận ra điều gì, vội vàng giảng hòa khuyên giải: "Bất kể nói như nào, mọi người từng là đệ tử của Tứ Phương tiên viện, nếu có gì khúc mắc, quá khứ đã qua rồi thì hãy để qua đi."
"Quá khứ? Ha ha. . ."
Đông Lai cười ngây ngẩn, cười đến vô cùng khổ sở: "Đúng vậy! Có một số việc đối với các ngươi mà nói, chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, có thể tùy tùy tiện tiện vứt bỏ sau lưng, nhưng có một số chuyện đối với ta mà nói, sẽ vĩnh viễn không thể nào quên mất. Sớm muộn sẽ có một ngày, ta làm cho tất cả những kẻ thiếu nợ ta phải trả lại đầy đủ."
Trong lúc nói chuyện, Đông Lai nắm chặt hai tay, trong mắt hiện lên kiên nghị. Hắn không biết, chính mình lấy từ đâu ra dũng khí, lại dám trực diện đối kháng với quyền quý áp lực, tựa như cùng Vân Phàm mấy người chung sống đã lâu, hắn cũng dần dần nhiễm một chút "ngu đần" .
Khương Vĩ đám người tự nhiên không coi lời tuyên ngôn của Đông Lai để ở trong lòng, chẳng qua chỉ giễu cợt đánh giá đối phương.
Vương Du nhíu nhíu mày, vẫn cố gắng thuyết phục: "Đông Lai, ngươi lần này tới đây để tham gia tiên vũ đại hội sao? Nếu không ngươi đi cùng với chúng ta đi, có Khương Vĩ sư huynh chiếu cố, bảo đảm sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, nói không chừng còn giúp ngươi tìm tiên đạo cường giả làm lão sư."
". . ."
Đông Lai mặc nhiên im lặng, không muốn nhiều lời thêm nữa.
Khương Vĩ ôm bả vai Vương Du, đạm mạc nói: "Sư muội thôi đi, người này không biết tốt xấu, ngươi cần gì phải tốn nước miếng nhiều làm gì."
"Hừ! Không cần các ngươi làm mèo khóc chuột , các ngươi đều không phải là người tốt!"
Vân Mục lúc này đã không nhịn nổi, tức giận mở miệng mắng mỏ Khương Vĩ đám người.
Mấy tháng qua cùng nhau đồng hành, Đông Lai chẳng những tận tâm tận lực trợ giúp thăm dò tin tức của Vân Phàm, hơn nữa lại càng chăm sóc quan tâm tới nàng. Vân Mục mặc dù tuổi không lớn lắm, tính cách thuần khiết, ngay cả người tốt như Đông Lai cũng bị bọn họ khi dễ, đối phương nhất định là người xấu.
Huống chi, trải qua nỗi đau tan cửa nát nhà, Vân Mục đối với hai từ quyền quý không có nhiều hảo cảm, thậm chí từ trong đáy lòng cảm thấy ghét bỏ.
"Tiểu muội muội, ngươi sao lại nghĩ như thế?"
Vương Du cười cười xấu hổ, tự nhiên không muốn chấp nhặt với một tiểu cô nương.
Chỉ là Vân Mục không thèm để ý: "Ta nghĩ thế nào, mắc mớ gì tới ngươi."
Vương Du trong mắt chợt lóe lên giận dữ, bên cạnh Khương Vĩ lạnh lùng đe dọa: "Tiểu nha đầu, ngươi có biết câu họa từ miệng mà ra không? !"
Đông Lai nhảy lên phía trước che chắn cho Vân Mục nói: "Khương Vĩ, uy hiếp một cô nương bé nhỏ, ngươi cảm thấy hay ho lắm sao?"
"Làm sao? Tiểu tử ngươi hiện tại có vẻ cứng rắn nhỉ?"
Khương Vĩ tranh phong tương đối, tiên đạo cường giả uy áp đem Đông Lai bao phủ.
Thiên Hà cùng Đông Lai quen biết, sao có thể để cho Đông Lai bị người khác áp bức, giống như trước phóng xuất khí thế của mình, đem Đông Lai bảo vệ!
"Thần thai trung kỳ, tiên đạo cường giả!"
Khương Vĩ sắc mặt khẽ biến hóa, nhưng trong lòng không hề do dự.
Nơi này là Đại Càn cố đô, ngoài cửa hoàng thành, mà Khương Vĩ lại là vương tử của hoàng tộc, địa vị phi phàm, mặc dù đối phương có tiên đạo cường giả tương trợ , hắn cũng chẳng để tâm.
"Sư huynh, thôi đi, không cần so đo với bọn chúng."
Vương Du cũng biết thế lực của Khương Vĩ ở cố đô, chẳng qua nàng không muốn làm lớn chuyện.
Khương Vĩ vẫn nhìn chung quanh, khắp nơi chỉ thấy từng đạo ánh mắt nhìn có chút hả hê, trong bụng ngầm bực. Bất quá cũng không muốn mất thể diện, hắn cũng không nổi giận: "Nếu sư muội đã xin hộ, chuyện này thôi đi. . ."
Dừng một chút, Khương Vĩ tiếng nói đột nhiên biến hóa: "Bất quá bọn ngươi đã mạo phạm bổn tọa, nếu không trừng phạt, truyền đi chẳng phải để cho người khác chê cười. . . Tiểu nha đầu, linh hầu trên vai ngươi cũng không tệ lắm, hẳn là dị chủng khá hiếm, đem linh hầu làm vật bồi thường đi."
"Chi chi!"
Tiểu Hỏa Vân cảm giác được ánh mắt bất thiện của đối phương, tức giận kêu to , trong mắt tràn đầy địch ý.
Mà Vân Mục thân thể kịch liệt run lên, khổng lồ sát ý xông lên đầu.
Trừ Vân Phàm cùng Thiển Y, không ai hiểu được Tiểu Hỏa Vân có ý nghĩa như nào đối với Vân Mục. Đó là tình cảm được hun đúc qua bao lần vào sinh ra tử, lại là điểm tựa duy nhất trong cảnh khốn khó ban đầu, thân cận tín nhiệm đến cỡ nào.
Nếu như nói, trên thế gian này còn có ai đáng giá để Vân Mục nguyện ý dùng tánh mạng đi thủ hộ , trừ Vân Phàm cùng Thiển Y ra, cũng chỉ có Tiểu Hỏa Vân.
"Các ngươi, thật —— là —— đáng ghét —— "
Từng chữ giận dữ quát vang, thần hồn lực cuồng bạo ở trong cơ thể Vân Mục chợt bộc phát.
Chỉ thấy hai mắt Vân Mục bắn ra quang mang màu sắc rực rỡ, một con hồ điệp kim văn màu đen xuất hiện tại đỉnh đầu Vân Mục, khẽ chớp động hai cánh, nhấc lên trận trận gió cuốn.
. . .
Hương vị tràn đầy, sắc thái rực rỡ.
Điệp vũ chập chờn, yêu mỵ khó phân.
Khương Vĩ cảm giác mình đứng trong một thế giới xinh đẹp, cả người say mê không thể nào khống chế được.
"Long điệp! ? Tinh thần huyễn tượng công kích!"
Vân Phàm tự nhiên biết đặc điểm tiên linh của mình muội muội, đáng tiếc ngay cả hắn cũng không ngờ rằng, muội muội mình lại có thể bộc phát lực lượng cường đại đến thế.
"Thiển Y, tiên linh của Mục Mục là thế nào vậy?"
Hôm nay Vân Phàm đã sớm không phải là người mới đặt chân vào thế giới tu hành, rất nhiều tu hành bí mật hắn đều nắm rõ, trong tình huống bình thường, một người mới vừa tiếp xúc tiên đạo, một tiên sĩ còn chưa ngưng luyện thần đan , làm sao có thể có thần hồn lực cường đại như vậy. Phải biết rằng, coi như là Vân Phàm năm đó Trúc Cơ thời điểm, thần hồn lực cũng kém Vân Mục lúc này bộc phát.
Thiển Y cau chân mày nói: "Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, sau này ta sẽ giải thích cho ngươi, quan sát Mục Mục tình huống đã."
Vân Phàm nghe vậy cũng không nhiều lời nữa, ánh mắt rơi vào Vân Mục trên người, cẩn thận chú ý đến đối phương biến hóa.
. . .
"Thật là đẹp. . . Ha ha, thật là đẹp. . ."
Khương Vĩ khuôn mặt si dại, lúc khóc lúc cười.
Vốn dĩ lấy thực lực của Khương Vĩ , quả quyết sẽ không bị tinh thần huyễn tượng làm khó, chỉ vì hắn tâm tính pha tạp, lại không có chút nào phòng bị, tự nhiên dễ dàng trúng chiêu.
Thấy cảnh tượng này, Vương Du cùng với đám đệ tử khác quá sợ hãi, vội vã triệu ra tiên linh, vừa quát mắng vừa cảnh giác.
"Tiểu yêu nữ, còn không mau dừng tay!"
"Mọi người bảo vệ sư huynh!"
"Lên!"
Phía sau Khương Vĩ, mấy tên sư đệ nhanh chóng lao về phía Vân Mục, bộ dạng sát khí đằng đằng dường như muốn ăn thịt người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]