Chương trước
Chương sau
Mênh mang vân hải, phi độ thiên sơn.

Lúc này một chiếc thương thuyền khổng lồ bọc thép lướt qua phía chân trời, hướng về phía xa xa.

Phía dưới có tu sĩ đi qua không khỏi ngước mắt ngắm nhìn, trên mặt không ít người lộ ra mấy phần kinh ngạc .

"Di! ? Thương thuyền nhà ai mà lại không đi theo thương đạo vậy?"

"Trên thương kỳ có một chữ ‘ Lam ’, hẳn không phải thương thuyền trong cảnh nội Trung Châu đâu, chẳng trách không biết quy củ như thế!"

"Hắc hắc, đám người thương hành này gan thật lớn, không hiểu quy củ còn dám đi đường thẳng, Hắc Phong sơn phía trước chính là địa bàn của hắc phỉ, xem ra lần này bọn họ tiền mất tật mang rồi ."

"Đi qua đó đi, chúng ta tới xem náo nhiệt!"

...

Trong đông đảo tu sĩ, không thiếu người nhiều chuyện, cho nên không hẹn mà cùng đuổi theo thương thuyền.

Nhưng chưa chờ bọn họ đi tới gần, đã nghe được nơi xa truyền tới tiếng giao tranh.

Trong thoáng chốc sơn động địa chấn, cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét.

Đến khi mọi người tiếp cận mới phát hiện ngọn núi âm trầm nơi này giống như bị lực lượng khổng lồ càn quét, dưới chân núi vô cùng hỗn độn, khắp nơi thi thể, tử trạng sợ hãi, mà chiếc thương thuyền vừa rồi thì không thấy bóng dáng nơi nào.

Thấy cảnh này, chung quanh tu sĩ không khỏi hít sâu một hơi.

Một chút tu sĩ gan lớn, trực tiếp tiến lên tra xét đến tột cùng, nhưng sắc mặt càng thêm đại biến... Bởi vì những thi thể trên mặt đất không phải ai khác, chính là sơn phỉ trong Hắc Phong sơn, trong đó còn bao gồm cả đầu lĩnh của bọn chúng.

Hắc Phong sơn sơn phỉ hoạt động tại phụ cận Hắc Phong sơn, tâm địa vừa đen vừa độc, cho nên mới có danh xưng là 【 Hắc Phỉ 】.

Đám hắc phỉ này dù không tính là đại thế lực ở Trung Châu, nhưng cũng không dễ đụng vào. Đầu lĩnh của bọn chúng đều là tiên đạo cường giả thất tinh hoặc bát tinh, hơn nữa vô cùng giảo hoạt, không chủ động trêu chọc các đại thế lực, cho nên sinh hoạt vẫn luôn ổn định, cực kỳ hiếm thấy tình huống ngoài ý muốn phát sinh.

Có câu nói, cường long không áp địa đầu xà, người ta chính là không thèm để ý đến đám người này, không ngờ hắc phỉ lần này tự đâm đầu vào miếng sắt, cuối cùng bị người ta tận diệt.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó đều tự rời đi.

Tin tức dần dần truyền ra, Lam gia thương thuyền nhất thời thành tiêu điểm không ít người bàn tán.

...

————————————

Trên chiếc thương thuyền khổng lồ này, thật ra không có mấy người.

Vạn Vĩnh Niên đang ngồi phía đầu thuyền, chịu trách nhiệm điều khiển thương thuyền đi về phía trước, Lam gia sanh đôi tỷ đệ chia ra đứng hai bên của hắn, thật tình lắng nghe Vạn Vĩnh Niên giảng giải những chuyện kỳ thú bên ngoài.

Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong đang ở bên trái mạn thuyền, một người tay cầm trận bàn liên tục thôi diễn, một người đang chuyên tâm tu luyện.

Thiên Hà cùng Phương Đồng lại rảnh rỗi hơn, lôi kéo Thiên Âm lão quái tụ ở mạn thuyền bên phải hàn huyên tâm sự, bọn họ thật sự tò mò với quá khứ của lão già này.

"Thiên Âm tiền bối, lúc nãy ngươi xuất thủ quả thật vừa nhanh vừa ngoan, một người sống cũng không lưu lại, vãn bối còn chưa kịp biểu hiện chút nào!"

Thiên Hà vô cùng khoa trương vung vung nắm tay, để cho Phương Đồng càng thêm xem thường.

Thiên Âm lão quái vỗ vỗ vai Thiên Hà, cười âm trầm nói: "Tiểu mập mạp, ngươi có thể yên tâm đi, sau này không thiếu cơ hội cho ngươi thể hiện, đừng quên lão Đại của ngươi đắc tội với những người nào, đến lúc đó tiên đạo tổng minh hoặc Thiên Linh tông tìm tới, lão phu tuyệt đối không đoạt danh tiếng với ngươi."

"Ách!"

Thiên Hà nghẹn họng, cười khan hai tiếng: "Ha ha, tiền bối nói đùa, ở trước mặt ngươi, tiểu bối chúng ta làm gì có tư cách ra tay."

"Được rồi, lão phu làm việc tự biết chừng mực. Lão Đại của ngươi đến hiện tại còn chưa tỉnh lại, cho nên chúng ta tốt nhất không nên phức tạp."

"Dạ dạ, tiền bối dạy dỗ thật đúng."

Thiên Hà liên tục không ngừng gật đầu, hắn cũng không dám tranh chấp với lão đầu cổ quái này.

"Hả! ?"

Thiên Âm lão quái rõ ràng đứng lên, Thiên Hà cùng Phương Đồng sợ hết hồn, cứ nghĩ có cường địch đuổi theo.

Không ngờ khoang thuyền mở ra, một thân ảnh quen thuộc hiện lên trong mắt.

"Vân Phàm!"

"Lão Đại! ? Ha ha ha! Lão Đại ngươi đã tỉnh rồi! Thật sự quá tốt rồi!"

Thiên Hà nhìn thấy Vân Phàm xuất hiện, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, vội vàng mang theo Phương Đồng xông về Vân Phàm.

"Vân đại ca!"

Ngay sau đó, Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong cũng dừng tay vội vã chạy tới phía này.

Thấy mọi người không có chuyện gì, trong lòng Vân Phàm khẽ thở phào nhẹ nhỏm, hướng về phía mọi người gật đầu, coi như là bắt chuyện.

Đối với sự ít nói của Vân Phàm, không một ai cảm thấy không được tự nhiên, ngược lại cảm thấy vô cùng thân thiết, đây chính là Vân Phàm mà bọn họ biết, vẫn luôn như vậy từ thuở ban đầu gặp gỡ.

Tiếp theo, Vạn Vĩnh Niên mang theo sanh đôi tỷ đệ bái kiến.

Thông qua Thiên Hà giảng thuật, Vân Phàm mới biết mình đang ở trên thương thuyền Lam gia an bài, hơn nữa thời gian hôn mê đã gần một tháng.

Đối với Lam gia trợ giúp, Vân Phàm cũng không bài xích, bất kể đối phương có mục đích gì, ít nhất đối phương đã từng trợ giúp chính mình.

Vân Phàm là người hiểu được sự biết ơn, cho nên hắn yên lặng nhớ lấy Lam gia.

...

"Vạn đạo hữu, chúng ta còn bao lâu mới đến Đại Càn cố đô?"

Nghe Vân Phàm hỏi lộ trình, Vạn Vĩnh Niên tính sơ lược một thoáng rồi đáp lại: "Chúng ta hiện tại đã đi vào địa cảnh Trung Châu rồi, dựa theo tốc độ trước mắt, chừng mười ngày nữa có thể tới Đại Càn cố đô."

"Tốt."

Vân Phàm khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Bây giờ là đầu tháng tám, mà tiên vũ đại hội diễn ra vào mùng chín tháng chín, nhìn trước mắt tốc độ, thương thuyền có thể tới Đại Càn cố đô trước khi đại hội diễn ra.

Chỉ là còn có một tháng thời gian, Vân Phàm phải mau chóng tăng lên thực lực của mình mới được, nếu không đến địa phương như Đại Càn cố đô, hắn hiểu được chính mình sẽ khó đi nửa bước.

Suy tính rõ ràng, trong lòng Vân Phàm tăng thêm vài phần cấp bách.

"Thiên Âm tiền bối..."

Vân Phàm đi tới trước mặt Thiên Âm lão quái, trịnh trọng thi lễ một cái. Vô luận là Lam gia thương hành cùng tiến thối, hay dọc theo con đường này đồng hành chiếu cố, hắn cũng phải cảm tạ đối phương.

Thiên Âm lão quái cảm thấy mất tự nhiên nói: "Hắc hắc, tiền bối thì không dám, lấy hung danh của Vân Phàm tông sư, thật là không có mấy người dám làm tiền bối của ngươi... Hơn nữa, ngươi cũng không cần cám ơn ta, ta giúp ngươi chỉ là vì trả ân tình cho ngươi, còn đi Đại Càn cố đô cũng chỉ là thuận đường mà thôi."

"..."

Vân Phàm mặc nhiên im lặng, trong lòng tăng thêm một tia xúc động.

Tốt cùng xấu có lẽ không khó phân chia, khó nhất chính là do ai tới để phân chia giới hạn.

...

Trầm ngâm chốc lát, Vân Phàm nói thẳng: "Thiên Âm tiền bối, ta muốn luyện chế bổn mạng hồn bảo, có một số chuyện muốn hỏi thăm ngươi một chút."

"Cái gì! ? Ngươi muốn luyện chế bổn mạng hồn bảo! ?"

Thiên Âm lão quái thanh âm bỗng nhiên cất cao, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Vân Phàm.

Không riêng gì Thiên Âm lão quái, những người còn lại đều nhìn về phía Vân Phàm.

Như bọn họ được biết, luyện chế bổn mạng hồn bảo cũng không khó khăn, đáng tiếc người thực sự có thể luyện chế đã ít lại càng ít, một là không đủ tài liệu, hai là không đủ điều kiện.

Bổn mạng hồn bảo cùng tánh mạng tương liên, không ai dám đem tính mạng của mình ra đùa cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.