Chương trước
Chương sau
"Đâu chỉ riêng Thánh Địa, Vân Phàm tông sư, ngươi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi."

Thiên Âm lão quái thở dài nói: "Bởi vậy mới có câu, pháp không truyền qua tai, đạo không truyền thiên hạ. Từ xưa tới nay, đạo pháp vốn không thể dễ dàng truyền bá ra ngoài, thứ nhất là muốn bảo đảm căn bản truyền thừa, thứ hai là muốn ước thúc thiên hạ tu sĩ. Nếu như người người trong thiên hạ đều thành đạo, người người làm ác, chẳng phải thiên hạ đại loạn hay sao?"

"Thiên hạ đại loạn?"

Thiên Hà nghe thế cười quái dị nói: "Lão quái vật, ngươi cảm giác mình nói những lời này mà không đỏ mặt hay sao? Ngươi cướp đoạt cơ duyên của người khác khắp nơi, sợ rằng không có chuyện nào tử tế đâu? Hắc hắc hắc!"

"Vậy thì thế nào?"

Thiên Âm lão quái không giận mà cười, lẽ thẳng khí hùng nói: "Lão phu cả đời tu tiên, cả đời khúc chiết, không có gì có thể ngăn cản quyết tâm cầu đạo của lão phu. Cho dù lão phu không đi đoạt, người khác cũng sẽ đoạt."

"Cưỡng từ đoạt lý!"

Thiên Hà hừ lạnh một tiếng, sau đó không thèm để ý tới đối phương.

Lại nghe Thiên Âm lão quái nói tiếp: "Vân Phàm tông sư, Thánh Địa chính là tiên đạo chánh thống, vì thiên hạ chánh đạo chi tông, ngươi đem thượng cổ truyền thừa lưu truyền ra ngoài, không chỉ là khiêu chiến uy nghiêm của Thánh Địa, lại càng làm loạn trật tự của Thánh Linh đại lục, ngươi nghĩ Thánh Địa sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Các đại tiên tông sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Tiên đạo thế gia sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi làm vậy chính là đối địch với toàn thiên hạ đó!"

"Cái gì! ?"

Thiên Hà trợn mắt hốc mồm, có chút khẩn trương nói: "Lão quái vật, ngươi không cần nói chuyện quá mức khoa trương, hù dọa chúng ta!"

"Hù dọa?"

Thiên Âm lão quái cười lạnh lùng: "Bản thân ta rất kính nể hành động của Vân Phàm tông sư, nhưng dùng lý trí phán đoán, làm như vậy quả thực là tự tìm đường chết."

Lúc này, Phương Đồng nhíu mày nói: "Chúng ta cũng đã đem truyền thừa truyền bá ra rồi, bọn họ còn muốn thế nào?"

"Thế nào? Đương nhiên là muốn tài phú bao đời tích lũy của thượng cổ bộ lạc!"

Thiên Âm lão quái chậm rãi đàm đạo: "Các thế lực như Thánh Địa hoặc lục đại tiên tông, bản thân truyền thừa đã lâu, có lẽ không để ý tới các loại truyền thừa khác, nhưng bọn hắn nhất định sẽ muốn có tài phú mà thượng cổ bộ lạc truyền lại, hơn nữa đây chính là thượng cổ tam đại thị tộc đứng đầu, dốc hết bộ lạc tích lũy tài phú, người nào nhận được, người đó có thể trở thành thế lực mạnh nhất trên Thánh Linh đại lục."

Thiên Hà không nhịn được nói: "Chúng ta cũng không có, làm sao cho bọn hắn? Những kẻ đó có phải bị ngu hay không!"

Tài phú của Giản tộc bộ lạc bị phong ấn ở địa cung, Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong tuy nói có được truyền thừa, nhưng bọn họ căn bản không có đủ thực lực tương ứng, thánh hồn căn bản sẽ không đưa cho bọn họ quá nhiều tư nguyên, nếu không hoài bích có tội, chỉ tạo thành nhiều tai họa mà thôi.

Dĩ nhiên, trên thực tế sau khi bọn họ rời đi hoang mạc, đã thấy phiền toái không ngừng.

"Tiểu mập mạp, ngươi cảm thấy ngươi nói câu đó, thế lực đầu lĩnh sẽ tin hay sao?"

Thiên Âm lão quái châm chọc nói: "Ban đầu La Bằng tuyên dương khắp nơi là các ngươi nhận được toàn bộ thượng cổ bộ lạc truyền thừa, mọi người còn chỉ nửa tin nửa ngờ, hiện tại các ngươi đã đem thượng cổ truyền thừa truyền bá, người khác sẽ nghĩ các ngươi thừa thãi nên mới làm thế, vì vậy càng tin tưởng các ngươi sẽ có rất nhiều tài phú."

"Vậy... chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Thiên Hà cùng Phương Đồng không khỏi nhìn Vân Phàm, Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong thì nhìn nhau, trên mặt khó che giấu nét lo lắng.

"Cái gì mà làm gì bây giờ? Tới bao nhiêu giết bấy nhiêu, giết tới khi bọn chúng không dám tới mới thôi."

Một thanh âm cuồng vọng đột nhiên vang lên, Thiên Hà đám người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tà Thần đang hung hăng vung tiểu trảo mập mạp của mình.

"Tà Thần đại nhân, ngươi đừng gây thêm phiền lúc này được không."

Thiên Hà cảm thấy bất đắc dĩ, Tà Thần nhất thời tức giận, bước tới gõ đầu hắn một cái.

"Cái gì mà thêm phiền, là chính các ngươi nhìn không rõ mà thôi."

Tà Thần khinh thường liếc liếc chúng nhân nói: "Nói gì Thánh Địa chó má, chánh đạo chi tông, con mẹ nó toàn bộ nhảm nhí! Có lẽ ban đầu thành lập Thánh Địa, mục đích rất tốt, nhưng nhiều năm cao cao tại thượng như vậy, một chút tâm thái đã không còn như trước. Luôn miệng nói duy trì chánh đạo, nhưng len lén công kích lẫn nhau, nam trộm nữ xướng..."

"Không thể nói linh tinh!"

Thiên Âm lão quái đang muốn phản bác, Vân Phàm bỗng nhiên mở miệng: "Cho dù ta không đem truyền thừa truyền đi, thiên hạ sẽ thái bình sao? Sẽ không có kẻ ác hay sao?"

Nghe lời ấy của Vân Phàm, tất cả mọi người đều ngây người. Sau đó, bọn họ lĩnh hội được ý của Vân Phàm, loạn từ trước đến giờ không phải là thiên hạ, mà là lòng người, không liên quan truyền thừa, không liên quan thiện ác.

...

Trầm mặc một hồi lâu, Thiên Âm lão quái cười khổ nói: "Vân Phàm tông sư, xem ra ngươi thật sự tính toán đối đầu với Thánh Địa à?"

Vân Phàm không đáp, hắn chưa từng nghĩ tới việc đối địch với ai, nhưng trên con đường bước lên phía trước, chắc chắn sẽ không bằng phẳng, chắc chắn sẽ có trở ngại, có lẽ là hòn đá nhỏ, có lẽ sẽ là một ngọn núi lớn.

Nếu đã lựa chọn, Vân Phàm sẽ gắng sức mà bước tiếp.

Thấy Vân Phàm không đáp, Thiên Âm lão quái tự nhủ: "Nếu như các ngươi lưỡng bại câu thương, lão phu không ngần ngại làm ngư ông thủ lợi, chiếm chút tiện nghi, hắc hắc hắc!"

...

Nói chuyện một hồi, từng món ăn đã được đưa lên.

Nhìn thấy đầy bàn thức ăn ngon, mọi người vô cùng hứng thứ, cũng không có tâm tư bàn chuyện xa xôi, nhanh chóng quét sạch đồ ăn.

"Lão quái vật, da mặt ngươi thật là dầy! Lại không biết xấu hổ mà ăn uống như thế, chúng ta quen biết hay sao? Lát nữa ngươi tự trả tiền phần mình đi!"

"Tiểu mập mạp, ngươi nói vậy không đúng, dù sao lão phu cũng báo tin cho các ngươi? Hơn nữa, lão phu luôn luôn nghèo khó, dù sao các ngươi rất lắm tiền, không ăn của các ngươi thì ăn của ai?"

"Không biết xấu hổ, đã ăn rồi lại còn mở miệng thối ra nói đạo lý!"

"Làm sao ngươi biết miệng ta thối? Ngươi ngửi rồi sao? Hắc hắc!"

"Phi! Ngươi thật ghê tởm!"

"Cạc cạc cạc!"

...

Thiên Hà cùng Thiên Âm lão quái mỗi người một câu, dẫn tới chung quanh mọi người khinh thường.

Mà lúc này, trên lầu gian khách quý truyền đến thanh âm đánh nhau.

"Cút ra ngoài cho ta!"

"Oành!"

Một tiếng nổ vang, lầu các nổ tung, một đạo thân ảnh bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống trong sân vườn, đập bể không ít đồ đạc.

Tình cảnh đột nhiên xuất hiện, làm cho vũ cơ đang múa trên đài cao sợ hãi vô cùng, bọn họ là người thường, nào dám nhúng tay vào phân tranh như vậy, mọi người vội vàng tránh lui đến góc .

"Ách! Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không rõ lắm, giống như phía trên đang đánh nhau!"

"Là ai lớn gan như vậy, dám động thủ ở nhất phẩm hương cư sao?"

"Có thể là người từ nơi khác tới!"

...

"Di, người kia không phải là đầu lĩnh của Lam gia thương đội sao?"

"Ách, hình như vậy , nghe nói người này là tiên đạo cường giả, lại bị người ta đánh bay xuống dưới à, người nào lại dám động thủ với Lam gia thế?"

"Hắc hắc, Lam gia hiện tại không phải như xưa rồi, nếu không nhờ Nam Cung gia che chở, chỉ sợ đã bị thế lực khác tiêu diệt rồi."

"Dám động thủ ở nhất phẩm hương cư, lại đả thương tiên đạo cường giả của Lam gia, người kia có lai lịch không đơn giản đâu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.