Thiện ác từ trước đến giờ vốn chỉ có một ranh giới rất mong manh.
Tôn Nghiêm thời khắc này cảm thấy tâm tình hết sức phức tạp, hắn rất cảm kích ân cứu mạng của Vân Phàm, nhưng cũng rất muốn từ chỗ của Vân Phàm biết được chút ít tình huống về cung điện. Mặc dù hắn biết suy nghĩ của mình có chút vong ân phụ nghĩa, nhưng vừa nghĩ tới sự hấp dẫn của cơ duyên, hắn khó có thể khống chế được cảm xúc kích động.
Tần Mông cùng Hàn Nhất Minh cũng giống như thế, hai người cúi đầu, trên mặt chỉ thấy vẻ xấu hổ.
Không giống với đám tán tu, ba người bọn hắn là những người Vân Phàm cứu đầu tiên, cho nên bọn họ vẫn đi theo phía sau Vân Phàm, nhìn đối phương xông về nguy hiểm, nhìn đối phương cứu từng người từng người, bọn họ mới có thể bình yên vô sự đứng ở nơi này.
Bọn họ không phải không biết thẹn với lòng, càng không phải là không phân tốt xấu, chẳng qua là dục vọng trong nội tâm để cho bọn họ do dự không quyết.
...
"Các ngươi... Các ngươi đều là những kẻ vong ân phụ nghĩa!"
Thiên Hà cùng Phương Đồng tức giận khó nén, ánh mắt đầy khinh bỉ liếc nhìn mọi người.
Tống Tiểu Phong hai mắt đỏ tươi, tựa như mất đi lý trí! Nếu không phải Thiết Đường giữ chặt lấy hắn, sợ rằng hắn đã lao lên liều mạng.
"Vong ân phụ nghĩa cái gì! Ta cũng không nhờ các ngươi cứu..."
"Đúng vậy, không phải thuận tay giúp đỡ một chút thôi sao, còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-diet-thanh-linh/2360119/quyen-3-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.