Chương trước
Chương sau
Hoang mạc mênh mông, thỉnh thoảng hiện lên từng đoàn gió xoáy.

Lúc này, tất cả các thế lực hay tán tu đều cảm thấy mỏi mệt, nhưng trong mắt của bọn họ chỉ thấy được nét hưng phấn, vì vậy không một ai ngừng nghỉ, mà cố gắng tiếp tục lên đường.

Tán tu thì phân tán khắp nơi đi về phía trước, giữa các thế lực với nhau thì vừa hợp tác lại vừa phải đề phòng.

...

Đi trong hoang mạc, mấy ngàn tu sĩ tựa như một giọt nước giữa đại dương.

Đối mặt với một mảnh thiên địa rộng lớn đến thế, cho dù là tiên đạo cường giả cũng cảm thấy mình bé nhỏ phi thường.

Được Tống Tiểu Phong cùng Tạ Lạc Nhi chỉ dẫn , Vân Phàm cùng Thiên Hà đám người theo đường vòng mà tiến tới, tránh đi rất nhiều hố cát trong bão cát, nhưng hành trình cũng không chậm chút nào.

Bốn thế lực lớn cùng tiến cùng lui, phái ra một đám người để dò đường, cũng đi tới cực nhanh.

Nếu đem so sánh với bọn họ, tán tu đều là tác chiến riêng lẻ, cho dù xông lên đầu tiên, nhưng cũng tử thương thảm thiết nhất.

Ở một địa phương như vậy, đừng vọng tưởng có người sẽ giúp đỡ ngươi, cũng đừng vọng tưởng người khác sẽ hợp tác thật lòng với ngươi. Tất cả đều là quan hệ cạnh tranh, mỗi người đều có tâm tư cùng tính toán của mình, làm gì có kẻ ngốc nào lại đem cơ duyên của mình chia sẻ cho người khác chứ!

...

Ngày đêm giao thế, thời gian thấm thoắt đã qua nửa tháng.

Đi lại trong sa mạc hoang vu, thiên địa mịt mờ không nhìn thấy điểm cuối.

Chung quanh dần dần thiếu vắng tu sĩ, một cảm xúc cô độc tịch mịch dâng lên trong thiên địa.

Không có sinh cơ, chỉ thấy hoang vu.

Nếu không phải thỉnh thoảng còn có thể thấy một vài thân ảnh của đồng loại, sợ rằng mọi người đã tuyệt vọng bỏ cuộc mất rồi.

...

Càng tới gần trung tâm sa mạc, gió xoáy hố cát càng thêm dày đặc.

Có khi một cơn gió cuốn tới, một người bên cạnh đã rơi xuống hố cát, càng giãy dụa, càng bất lực, cuối cùng bị sa mạc bao la nuốt trọn.

"Sa sa sa ~~~ "

Dưới chân đột nhiên vang lên tiếng động, Vân Phàm bỗng nhiên giơ tay, ý bảo mọi người tạm thời dừng lại!

"Sa sa!"

Tiếng động càng lúc càng lớn, mọi người đều nhíu mày!

Đúng lúc này, một thân ảnh khổng lồ từ dưới mặt cát lao ra, mọi người nghiêng ngả phân tán khắp nới.

"Là sa mục thú đấy!"

Tạ Lạc Nhi kêu lên kinh hãi, tâm thần mọi người đại chấn!

Sau khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy một con cự thú dài ba trượng gào thét cuồng loạn. Con thú này thân như cự mãng, phủ đầy lân giáp, cái đầu hơi bẹp, thái dương nhô ra, răng nanh trắng ởn, trên đầu không có mắt, trông thật là khủng khiếp.

"Mọi người chú ý, sa mục thú không có mắt, hoàn toàn dựa vào cảm giác sự lưu động của mặt cát để phán đoán hoàn cảnh chung quanh, cho nên mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ."

Nghe Tạ Lạc Nhi giải thích, Thiên Hà đám người mới giật mình gật đầu, ổn định tâm thần, sau đó tế phong linh hoàn, gọi ra tiên linh bảo hộ phía trước người.

Nhưng thời điểm Thiên Hà đám người ra sức đề phòng, một thân ảnh đã trực tiếp xông tới, cùng với sa mục thú trực diện đối kháng.

"Cẩn thận!"

Tạ Lạc Nhi quá mức sợ hãi, vội vàng ngăn cản.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, sa mục thú khổng lồ đã bị đánh gục, hóa thành một bãi lưu sa.

Người xuất thủ chính là Vân Phàm, hắn ở sâu trong Cấm Đoạn sơn mạch đã gần nửa năm, có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Trước mắt sa mục thú chỉ là trung giai linh thú, cao nhất cũng chỉ tới lục tinh, tự nhiên không có điểm gì đáng giá để cho Vân Phàm cố kỵ.

"Chỉ như vậy là xong? !"

Thiên Hà đám người kinh ngạc, bọn họ hiển nhiên không ngờ tới, sa mục thú mà Tạ Lạc Nhi cho là cực kỳ phiền toái, lại bị Vân Phàm giải quyết như vậy.

Chẳng qua, sắc mặt của Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong đều rất ngưng trọng, trên mặt không hề cảm thấy nửa điểm thoải mái, ngược lại nhìn chằm chằm vào đám lưu sa dưới chân của Vân Phàm, càng thêm lo lắng.

"Sa sa sa!"

Cát như nước chảy, róc rách lay động, quấn quanh hai chân Vân Phàm, từ từ leo tới cánh tay!

"Cái gì! ?"

Thiên Hà đám người lần này cũng bắt đầu lo lắng, Tạ Lạc Nhi vội vàng hô lớn nói: "Vân đại ca cẩn thận, sa mục thú có bất tử chi thân, đánh không chết , đừng để cho nó cuốn lên trên người!"

"Bất tử chi thân! ?"

Nghe Tạ Lạc Nhi nhắc nhở, Thiên Hà đám người càng thêm sợ hãi.

Nếu sa mục thú thật sự có bất tử chi thân, chẳng phải sớm đã trở thành Thánh Linh rồi? Huống chi kể cả là Thánh Linh, cũng chưa chắc đã có thể thật sự bất tử!

Tạ Lạc Nhi thấy vậy vội vàng giải thích: "Vô Ngân hoang mạc bản thân là một tòa cổ trận, mà sa mục thú trong đó có thể coi như không phải linh thú chân chính, chẳng qua do trận pháp diễn biến mà thành, cho nên sinh sôi không ngừng, bất tử bất diệt. Đừng thấy bọn chúng có đẳng cấp không cao, thực lực không mạnh, nhưng bọn chúng có thể làm cho tiên đạo cường giả hao tổn đến chết, đây mới là điểm đáng sợ nhất của bọn chúng."

"Vậy phải làm thế nào?"

Thiên Hà lo lắng thăm hỏi, cũng bất kể tuổi tác đối phương thế nào, chỉ sợ Vân Phàm có chuyện không may.

Tạ Lạc Nhi không chút nghĩ ngợi nói: "Biện pháp duy nhất chính là tìm được tâm hạch của sa mục thú, sau đó đánh nát! Năm đó tổ tiên của Tạ Tống hai nhà chúng ta chính là làm như thế..."

"Vậy tâm hạch ở chỗ nào?"

"Chắc là ở gần đây sao! Dù sao sa mục thú không có tâm hạch , cũng khó có thể tồn tại được lâu. Chỉ là..."

Tạ Lạc Nhi còn chưa nói xong, Vân Phàm ánh mắt ngưng tụ. Hắn đối với sinh mạng khí tức luôn luôn nhạy cảm, rất nhanh đã cảm nhận được sinh mệnh ba động truyền đến từ phía dưới.

Ở chỗ này!

Vân Phàm đột nhiên phát lực xuống chân phải, mặt cát dưới chân "Oanh" một tiếng nổ tung, cát bụi đầy trời, đem Vân Phàm bao phủ bên trong!

Sa mục thú bị oanh tán lần nữa, chỉ thấy bên trong cát bụi, một cái bóng đen lớn cỡ nắm tay như ẩn như hiện.

Vân Phàm không hề do dự ra tay, nhanh chóng nắm vào tay!

"Oành!"

Lưu sa giải tán, sa mục thú nhất thời biến mất.

...

Thấy nguy hiểm được trừ, lúc này mọi người mới vội chạy tới.

"Lần này xong thật rồi? ! Cảm giác cũng rất đơn giản thôi!"

Thiên Hà đỉnh đạc dùng chân đá đá mặt cát, tỏ vẻ mọi chuyện vừa rồi thật dễ dàng.

Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong khẽ giãn khóe mắt, nhưng không nói câu nào.

Trên thực tế, sa mục thú đúng là không quá cường đại, nhưng phi thường khó chịu. Tâm hạch ẩn nấp trong sa địa, nếu không có thủ đoạn đặc thù, làm sao có thể dễ dàng tìm được? Bọn họ cũng không nghĩ tới, Vân Phàm có thể làm được đơn giản như thế .

"Di? Đây là cái gì? !"

Thiên Hà nhìn tâm hạch trong tay Vân Phàm, tràn đầy tò mò. Thứ này không phải vàng cũng chẳng phải ngọc, lại không giống hồn tinh, nhưng phía trên có sinh mạng ba động, còn vô số ký hiệu kỳ quái.

Tạ Lạc Nhi giải thích: "Đây là dùng hồn tinh khắc, mà trận văn là căn cơ của trận pháp, có thể ngưng tụ tiên linh lực, giúp cho trận pháp cung cấp năng lượng liên tục không ngừng cho nó, cho nên sa mục thú có đánh thế nào cũng không chết đâu. "

"Thì ra là vậy!"

Thiên Hà đám người bừng tỉnh đại ngộ, lần lượt truyền tay nhau quan sát, đáng tiếc cũng không hiểu được điều gì.

Trầm ngâm giây lát, Vân Phàm đột nhiên hỏi: "Tạ tiểu thư, tâm hạch này chẳng qua là dùng tứ tinh hồn tinh chế luyện, vì vậy chỉ có thực lực khoảng tứ tinh, nếu nói như vậy chẳng phải dùng ngũ tinh hoặc lục tinh hồn tinh để chế luyện thành tâm hạch, hiển hóa ra linh thú cũng có thực lực ngũ tinh hoặc lục tinh?"

"Vân đại ca nói không sai!"

Tạ Lạc Nhi thẳng thắn nói: "Theo lý luận mà nói, hồn tinh càng cao cấp, chế tạo thành tâm hạch sẽ càng cường đại. Nhưng tâm hạch càng cường đại, sự khó khăn khi chế luyện cũng sẽ gia tăng. Cho nên trận đạo sư có thể chế luyện tâm hạch ký hiệu đã ít lại càng ít, hôm nay tiên đạo thời đại, cơ hồ đã tuyệt tích rồi."

Vân Phàm yên lặng gật đầu, sau đó cẩn thận cất tâm hạch đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.