Chương trước
Chương sau
Dưới cổng thành, tán tu nghe chuyện chạy tới càng lúc càng nhiều, trong đó không thiếu võ giả.

Thập Nhị đồng minh vô cớ giữ chiến lợi vốn thuộc về bọn họ, tự nhiên khiến cho mọi người tức giận!

Hôm nay, dưới sự dẫn dắt của Vân Phàm cùng Lương Khâu đám người, trên vạn người tụ tập chung một chỗ, thanh thế lớn mạnh, cơ hồ đem cả thành lâu vây kín tới con kiến cũng khó thoát, muốn tìm Thập Nhị đồng minh để lấy lại những thứ thuộc về mình.

Trên cổng thành, Thập Nhị đồng minh tu sĩ toàn bộ tinh thần đề phòng, sợ hơn vạn tán tu liều lĩnh đánh vào thành lâu. Đến lúc đó, hậu quả tuyệt đối so với thú triều còn kinh khủng hơn nhiều!

Song phương giằng co, không khí càng ngưng trọng.

...

Không lâu sau, thân ảnh Chiêm Hùng xuất hiện tại trên thành lâu, cùng hắn xuất hiện còn có mười vị lão Đại khác.

Bọn họ lúc trước ở thành lâu thương thảo sự nghị thủ thành cùng với phân phối lợi ích sau chiến đấu, chợt nghe tán tu phái tới đại biểu, đòi chiến lợi của mình. Lăng Triển Bằng biết được chuyện này, xung phong đi ra ngoài xử lý, lại không ngờ rằng tự đem mình xử lý xong.

Không những thế, đồng minh thế lực cùng tán tu thế lực mâu thuẫn càng thêm gay gắt, Chiêm Hùng đám người làm sao có thể ngồi yên!

"Mau nhìn! Là Chiêm lão đại bọn họ tới!"

"Chuyện này tốt lắm, giao cho Chiêm lão đại bọn họ là được."

Nhìn thấy các vị lão Đại hiện thân, tu sĩ của Thập Nhị đồng minh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chiêm Hùng giờ phút này cũng rất tức giận, ánh mắt bén nhọn quét qua phía dưới, khí thế cường giả không ngừng dâng lên, đem thành lâu phụ cận bao phủ trong đó.

Vốn là tán tu một phương hùng hổ vô cùng, nhất thời bị áp chế xuống, ngay cả Lương Khâu đám người cũng không ngoại lệ, chỉ có Vân Phàm lẳng lặng nhìn mười một vị đồng minh lão Đại phía trên.

"Lương Khâu, các ngươi dẫn người vây quanh thành lâu là có ý gì? Chẳng lẽ các ngươi nghĩ muốn khơi dậy nội chiến hay sao ?"

Chiêm Hùng lạnh lùng mở miệng, đối với thi thể của Lăng Triển Bằng ra vẻ không thấy. Nếu như Lăng Triển Bằng hiện tại không chết, hắn có thể cũng sẽ không hề do dự tát chết đối phương, thật sự là tên phế vật làm hỏng việc, kết quả chính mình còn phải đi hốt cứt cho hắn.

Lương Khâu thể chất bền bỉ, cố nén cường giả uy áp tiến lên một bước nói: "Chiêm lão đại, lần này thủ thành hung hiểm, tán tu chúng ta chiến đấu hăng hái đẫm máu, chém giết không ít linh thú, cũng hy sinh không ít đồng đạo, cho nên chúng ta chỉ muốn lấy lại những thứ của mình, kính xin Chiêm lão đại rộng lòng giúp đỡ."

"Rộng lòng giúp đỡ?"

Chiêm Hùng chỉ liếc về phía mọi người một cái: "Mặc dù vẫn nói, phía nam cửa thành là do Thập Nhị đồng minh chúng ta cố thủ, nhưng các ngươi phải hiểu rõ ràng, thật ra thì chúng ta đang giúp các ngươi thủ thành, không có chúng ta, chỉ dựa vào đám ô hợp các ngươi làm sao có thể bảo vệ cho thành lâu phía nam? Hơn nữa, ban đầu Chiêm mỗ cũng đã nói , sau khi kết thúc thủ thành mới thanh toán phần thưởng, hiện tại ngươi bảo ta lấy gì cho các ngươi? Huống chi, các ngươi vô duyên vô cớ giết người của ta, tính toán khoản nợ này?"

Chiêm Hùng không hổ là cáo già hạng người, nói chuyện vừa đấm vừa xoa giọt nước cũng không lọt. Vừa chèn ép khí diễm của tán tu, lại đem chính mình đưa tới vị trí đạo đức chí cao, đem mọi trách nhiệm quy kết ở trên người tán tu.

"..."

Dưới cổng thành yên lặng như tờ, chúng sanh căm phẫn vô cùng, nhưng lại phát tác không được, trong lòng có biệt khuất nói không thành lời .

Lương Khâu cắn răng, tức giận nói: "Chiêm lão đại, kể từ khi thế lực các ngươi bước vào Lạc Nhật thành tới nay, cũng đã chiếm không ít lợi ích sao? Hiện tại nói lời như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy đỏ mặt hay sao? Không sai! Chúng ta thật sự là toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ cho tòa thành này, nhưng mà điểm này cũng không đại biểu chúng ta nhất định cần các ngươi hỗ trợ! Chúng ta mặc dù không bảo vệ được nơi đây, ít nhất coi như đã cố hết sức rồi, chúng ta không thẹn với lương tâm! Nhưng các ngươi thì sao? Các ngươi đã làm những chuyện gì?"

Dừng một chút, Lương Khâu càng nói càng lớn tiếng: "Các ngươi đám người xuất công không xuất lực, chỉ biết chiếm tiện nghi lợi ích, cho tán tu chúng ta ngăn cản ở trước nhất! Ngươi vừa nói chúng ta giết người của ngươi, tính toán khoản nợ này thế nào ư? Lương mỗ cũng muốn hỏi một chút, Lăng Triển Bằng cố ý mở khuyết khẩu cửa thành, dẫn đến rất nhiều đồng đạo vô tội chết đi, khoản nợ này nên tính như thế nào? Nếu không phải Vân Phàm huynh đệ ngăn cản cửa thành khuyết khẩu, Lạc Nhật thành chúng ta sợ rằng đã hủy dưới thú triều."

"Lăng Triển Bằng cố ý mở khuyết khẩu cửa thành?"

Chiêm Hùng lạnh lùng cười nói: "Lần này thú triều dị thường hung mãnh, cửa thành thất thủ có gì kỳ quái? Ngươi nói hắn cố ý làm, vậy Chiêm mỗ hỏi ngươi, có chứng cớ gì sao? Không có chứng cớ, vậy các ngươi đang ngậm máu phun người, nói xấu người khác."

"Chúng ta là chứng cớ! Chúng ta mọi người có thể chứng minh!"

"Lương Khâu nói không sai, chính là Lăng Triển Bằng cố ý mở cửa thành khuyết khẩu, hơn nữa cố ý tránh né, rõ ràng muốn hại người!"

"Hừ! Đến lúc này còn muốn chối cãi, thật sự nghĩ chúng ta là kẻ ngu sao ? !"

"Chúng ta nên vì người vô tội đã chết, đòi lại một cái công bằng!"

"Không sai! Chúng ta muốn lấy lại công bằng!"

Lương Khâu nắm chặt quả đấm, người chung quanh rối rít phụ họa.

"Công bằng? Công bằng là gì? Chẳng lẽ các ngươi nói chính là công bằng? Thật là buồn cười!"

Chiêm Hùng khí thế bỗng bộc phát, tiên đạo cường giả uy thế phảng phất núi cao đè xuống.

Chung quanh tán tu rõ ràng cảm thấy thân thể trầm xuống, hai chân không nghe thể sai khiến khẽ cong, như muốn quỳ rạp xuống đất.

"Chiêm Hùng, ngươi..."

Lương Khâu đang muốn quát lớn, bên cạnh khí lãng khổng lồ cuộn tất cả lên, đem áp lực chung quanh hết thảy tách ra.

Cô độc! Thê lương! Hoang man!

Một đạo ý cảnh mênh mông bàng bạc phóng lên cao, thẳng tới trời cao!

Mọi người vẻ mặt hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Phàm đứng ở trung tâm khí lãng, đầu ngón tay có sẵn một cây tiểu đao, phảng phất giấu diếm phong mang tuyệt thế khôn cùng !

Vân Phàm vẫn tin tưởng, trên thế gian này còn có công bằng, công bằng ở trong lòng người.

Chỉ sợ chỉ có rất ít người biết, chỉ sợ chỉ có rất ít người kiên trì, nhưng công bằng chính là công bằng, rất công bằng, thiện ác có báo!

...

"Tiểu tử này, chính là người đánh chết Lăng Triển Bằng! ?"

Chiêm Hùng sắc mặt âm trầm, trong lòng kinh nghi bất định. Hắn từ trước tới giờ là người cẩn thận, không thăm dò thực lực của đối phương, tự nhiên sẽ không dễ dàng xuất thủ. Cho nên hắn giơ tay ra hiệu, Thập Nhị đồng minh tu sĩ trên cổng thành rối rít tế ra phong linh hoàn.

Tán tu nhất phương cũng không yếu thế, hơn vạn tiên linh xuẩn xuẩn dục động!

Song phương giằng co, tranh giành vô cùng căng thẳng.

"Chờ một chút!"

Quát to vang lên, một trung niên nam tử đứng dậy, rõ ràng là một vị lão Đại của Thập Nhị đồng minh... Quý Bình.

Không đợi mọi người phản ứng, Quý Bình giọng nói ngưng trọng nói: "Ta có chứng cớ! Ta có chứng cớ chứng minh Lương Khâu bọn họ nói thật, Lăng Triển Bằng bị người sai khiến, lặng lẽ mở ra cửa thành khuyết khẩu, dẫn linh thú vào thành, muốn gây ra hỗn loạn."

"Cái... Cái gì! ?"

Mọi người nghe vậy sững sờ tại chỗ, một màn biến hóa bất ngờ như thế, để cho bọn họ cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.

Chiêm Hùng vội phản ứng, trong mắt sát cơ hiển lộ: "Quý Bình, ngươi có biết mình đang nói gì không? Hiện tại lui về sau, Chiêm mỗ sẽ không so đo với ngươi. "

Quý Bình không hề nhượng bộ nói: "Ta dĩ nhiên biết mình đang nói gì, ta chỉ sợ mọi người không biết mình đang làm gì thôi, ngược lại bị người điều khiển mà chẳng hay biết gì... Ngô Đào, ngươi có thể đi ra, đem mọi chuyện ngươi biết nói rõ cho mọi người."

Câu nói vừa dứt, một nam tử thấp bé từ trong đám người bước ra.

Không ít người nhận ra hắn, người này chính là thuộc hạ của Lăng Triển Bằng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.