Chương trước
Chương sau
Huyết sắc vô giới thương khung nhiễm,

Sinh tử nhất niệm bạch cốt hàn.

Thiếu niên tâm hữu thao thiên hận,

Bất diệt cừu khấu thệ bất hoàn.

...

Hoàng Phong độ, giờ phút này đã mất đi màu sắc vốn có, chỉ có máu tươi bao phủ!

Nơi đây không biết bao năm qua không xuất hiện cảnh tượng chiến đấu thảm thiết thế này, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi.

Kể từ khi võ giả gia nhập, chiến trận mấy chục vạn đại quân nhất thời bị tách ra, thương vong càng thêm thảm trọng!

Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Vân Phàm cảm xúc dâng trào, một loại cảm giác chưa từng có đánh thẳng vào tâm linh, thẩm thấu vào linh hồn của hắn. Hắn không hề nghĩ tới, hành động của mình có thể kích khởi võ giả cộng minh như vậy.

Tu tiên muốn vì trường sinh, võ giả lại vì không cúi đầu.

Lần đầu tiên, Vân Phàm ở trên người đám võ giả này, cảm nhận được sự trầm trọng , đó chính là sự giãy dụa vô lực đối với vận mệnh.

...

"Thiếu soái, hiện tại nên làm thế nào?"

Mâu Nghiêu tướng quân đi tới bên cạnh Sài Thiệu Kiệt, mặt lộ vẻ lo lắng.

Ba mươi vạn đại quân nhìn như không ít, nhưng bị nhiều võ đạo đại sư như thế đánh tới, cũng chịu tử thương thảm trọng. Càng trọng yếu hơn, trải qua trận chiến này, Thiếu soái doanh lòng quân tất nhiên tan ra, đến lúc đó cả Thiếu soái doanh cũng không có kết quả tốt.

"Không thể để hắn tiếp tục giết như thế được!"

Sài Thiệu Kiệt sắc mặt âm trầm tới cực điểm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Phàm đám người thân ảnh vùi lấp giữa đại quân. Ngay sau đó, hắn nhìn hai bên nói: "Hắc bạch nhị lão, các ngươi thấy thế nào?"

Thấy Sài Thiệu Kiệt hỏi chính mình, hắc bạch nhị lão gật đầu, trong đó lão giả tóc trắng sắc mặt trầm tĩnh nói: "Đã như vậy, vậy để lão phu tự mình ra tay, Hắc lão chịu trách nhiệm bảo vệ Thiếu soái."

Vừa dứt lời, một vòng phong linh hoàn màu trắng từ đỉnh đầu lão giả tóc trắng dâng lên, một con bạch điểu từ trong phong linh hoàn lao ra, bụng có sáu đạo linh vận lóe lên, hẳn là lục tinh tiên linh!

"Yên tâm đi Bạch lão."

Lão giả tóc đen nhàn nhạt bảo đảm, ngôn ngữ mang theo sự tự tin.

...

Vân Phàm được giảm bớt áp lực, bước đi càng thêm nhanh chóng.

Một đường giết tới, trên người hắn không biết dính bao nhiêu vết máu, giống như từ trong biển máu bước ra.

Vừa lúc đó, cảm giác nguy cơ xẹt qua tâm chí của Vân Phàm... Ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy một đạo phi luân màu trắng từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng về phía chính mình!

"Oanh!"

Một tiếng thật lớn vang vọng, phi luân đập mạnh vào mặt đất, lưu lại một vết cắt thật sâu. May là Vân Phàm kịp thời tránh né, nếu không hắn đã bị cắt thành hai nửa.

"Đều là tiên linh sư, Nhiếp mỗ tới tiếp ngươi!"

Nhiếp Trần phóng lên cao, quát lớn phóng về phía lão giả tóc trắng này!

Cùng lúc đó, giao long phi kiếm một đường chém giết, kiếm lướt qua tử thương thảm trọng!

"Tiểu bối cuồng vọng!"

Lão giả tóc trắng hừ lạnh một tiếng, phi luân bỏ qua Vân Phàm, bay thẳng đến Nhiếp Trần.

Nhiếp Trần cũng không yếu thế, giao long hóa kiếm mãnh liệt đón đỡ!

"Đương!"

"Đương —— đương —— đương —— "

Kiếm cùng luân kịch liệt va chạm, phát ra tiếng chấn vang tới chói tai!

Mỗi một lần va chạm, sắc mặt Nhiếp Trần tái nhợt một phần, hiển nhiên thua kém hơn lão giả tóc trắng một chút, nếu không phải giao long tiên linh phẩm chất cực cao, sợ rằng vừa giao phong đã thất bại rồi .

...

Không có cao thủ chặn đường, không có người nào có thể ngăn bước của Vân Phàm!

Nhìn Vân Phàm từng bước tới gần, Sài Thiệu Kiệt không giận ngược lại cười, trong mắt tà dị càng thêm nồng đậm!

"Mâu Nghiêu tướng quân, thiên lôi trận đã bố trí xong chưa?"

"Bẩm Thiếu soái, đã chuẩn bị xong xuôi."

"Vậy thì bắt đầu đi."

"Bắt đầu? Hiện tại sao?"

"Làm sao, Mâu Nghiêu tướng quân có ý khác ư?"

"Mạt tướng không dám, chẳng qua là... người của chúng ta vẫn ở bên trong..."

"Vậy thì sao?"

Sài Thiệu Kiệt đạm mạc nhìn Mâu Nghiêu tướng quân một cái, người sau nhất thời trong tim băng giá tới cực độ.

"Mạt tướng tuân mệnh!"

Mâu Nghiêu tướng quân cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, lĩnh mệnh rời đi!

...

"Ùng ùng!"

"Ùng ùng —— ùng ùng —— ùng ùng —— "

...

"Oành!"

"Oành! Oành! Oành!"

Từng tên thiết kỵ bị Vân Phàm đánh văng ra, trước mặt binh triều dần dần tản mát , thân ảnh Sài Thiệu Kiệt rốt cục xuất hiện tại phía trước không xa.

" Sài —— Thiệu —— Kiệt —— "

Cừu nhân gặp mặt tất nhiên khó lòng kìm nén!

Vừa nghĩ tới cảnh tượng Thanh Mộc thôn bị san bằng!

Vừa nghĩ tới cảnh tượng lão thôn trưởng mấy người bị giết!

Vừa nghĩ tới cảnh tượng phải rời xa muội muội!

Vân Phàm trong lòng sát cơ bộc phát, mang theo cơn giận ngập trời, mối hận huyết hải, cuồng bạo ý, khuấy động tới tận trời cao.

"Hắc hắc hắc! Tới đi! Tới giết ta đi!"

Nhìn thấy Vân Phàm cuồng nộ muốn chạy mà đến, Sài Thiệu Kiệt khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, tựa như lạnh lùng, tựa như đùa cợt, tựa như châm biếm.

Đang lúc Vân Phàm bước tới một bước, chung quanh khí lưu chợt cuồng loạn, một cỗ khí lãng khôn cùng đánh tới, mang theo lôi hỏa uy thế, trong nháy mắt nuốt trọn cả người!

"Oanh!"

"Oanh —— oanh —— oanh —— "

Oanh thanh rung trời, lôi hỏa khôn cùng!

Bụi mù tịch quyển, sinh cơ tiêu tán!

Lấy Vân Phàm làm trung tâm, lôi hỏa khí tức khuếch tán ra mười trượng, binh lính đánh tới không kịp trốn tránh, cũng không còn kịp gào thét, đã bị bụi mù vô tình cắn nuốt, không còn một chút sinh cơ.

...

Động tĩnh như thế, tự nhiên làm mọi người chú ý.

Một ánh mắt kinh ngạc nhìn trong sát tràng, một mảnh bụi mù cuồn cuộn tràn ngập thiên địa.

Thiên lôi trận uy lực kỳ lớn, phạm vi ảnh hưởng tự nhiên không nhỏ. Sài Thiệu Kiệt biết rất rõ kết quả sẽ như vậy, lại không để ý sống chết của binh lính dưới trướng, kích phát nổ tung, có thể nói giết địch một người tự tổn thương tám ngàn.

Chuyện này đã không thể dùng từ lòng dạ độc ác để hình dung được nữa, đúng như Vân Phàm đã từng nói, người này quả thực điên cuồng, không còn nhân tính!

...

"Vân Phàm!"

Nhiếp Trần tâm thần run lên, đang muốn hướng lao về phía bụi mù, không ngờ lão nhân tóc trắng thế công càng thêm bén nhọn, ngăn đường của hắn! Mà đúng lúc này, một đạo hắc sắc phi luân lặng yên không một tiếng động từ phía sau Nhiếp Trần đánh tới, hẳn lã lão nhân tóc đen đứng đằng xa đánh lén!

"Nhiếp thủ lĩnh cẩn thận!"

"Nhiếp thủ lĩnh! Phía sau —— "

"Cẩn thận!"

Hà mập mạp cùng lão Hắc đám người ra sức gào thét, nhưng bọn họ cách đó khá xa, thực lực không đủ, căn bản không kịp ngăn cản mọi chuyện phát sinh.

Nhưng đúng lúc thế công như vũ bão, một thân ảnh xuất hiện tại phía sau Nhiếp Trần!

"Tiên thuật Lưu Sa!"

Một tiếng quát lớn, tụ cát thành tường!

"Oành!"

Hắc bạch phi luân thay đổi trong chớp mắt, tường cát trong nháy mắt tan rã!

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Nhiếp Trần vội quay đầu, một cổ nhiệt lưu đọng trên gương mặt, mang theo mùi vị máu tanh.

"Hồng... Hồng Nương! ? Không... Không..."

Thấy rõ ràng bộ dạng người này, Nhiếp Trần đứng ngây như tượng! Mới vừa rồi người cứu mình không phải ai khác, chính là nữ nhân vẫn luôn đeo bám chính mình không dứt... Mục Hồng Nương!

Lúc này Mục Hồng Nương, không mặc hồng y mà chính mình ưa thích, mà là một bộ trang phục săn thú. Nàng biết Nhiếp Trần không để cho nàng đi theo đội ngũ săn thú, cho nên len lén thay hành trang, chuẩn bị lặng lẽ đi theo.

Chẳng qua Mục Hồng Nương không ngờ chuyện sẽ phát triển tới tình trạng như thế, càng không nghĩ đến Nhiếp Trần sẽ vùi thân trong hiểm cảnh. Nàng một mực trong bóng tối yên lặng quan sát Nhiếp Trần, nhìn thấy sinh mệnh của đối phương bị uy hiếp, không hề suy nghĩ mà lao đến.

Đúng vậy! Mục Hồng Nương quan tâm tới an nguy của Nhiếp Trần, chuyện này tựa như đã trở thành một loại bản năng của nàng, để cho nàng liều lĩnh, để cho nàng xả thân liều chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.