Chương trước
Chương sau
Cách xa ngoài vạn dặm, sâu trong biển mây, núi non trùng trùng điệp điệp, thất thải chiếu rọi, một tòa kiếm phong đâm thẳng tới tận trời.

Trên đỉnh núi, từng tòa cung điện cổ xưa trang nghiêm đứng vững vàng hiển lộ rõ khí phái khoáng đạt.

Trong núi suối nước quanh co, chảy róc rách đổ vào đầm nước trong rồi biến mất.

Đâm nước này không biết thông tới nơi nào, trăm ngàn năm qua không hề thay đổi. Có truyền thuyết thời cổ, từng có một vị tiên nhân tu thành chánh quả , đi ngang qua nơi đây, bởi vì hoài niệm thê tử đã qua đời, nhỏ xuống một giọt nước mắt tạo thành đầm nước, từ đó mệnh danh【 Tiên Lệ Đàm 】.

. . .

Bên đầm nước trúc đình tao nhã, phong linh phiêu động theo gió nhẹ, phát ra từng tiếng chuông reo trong trẻo.

Ngọc đài trong đình, một nam một nữ đang ngồi đối diện, riêng mình bưng chén phẩm trà, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng lộ ra nét mềm nhẹ ưu nhã, phảng phất dung nhập vào tự nhiên sông núi, đẹp như thi họa.

Hai người này không phải ai khác, chính là Thánh Địa truyền nhân Thương Hoa Thần cùng Thiển Y.

"Trà của sư huynh thật ngon, chuyện xưa cũng rất hay!"

Thiển Y vẫn mặc một thân tử y, tóc đen buông nhẹ trước ngực, văn tĩnh và xinh đẹp, tinh khiết không nhiễm một tia khói bụi.

Thương Hoa Thần nhìn đối phương rất thâm tình, tựa như đang thưởng thức phong cảnh xinh đẹp, tâm tình vui vẻ, không khỏi cười nhẹ: "Trà do tiên nhân trồng, chuyện xưa nghe từ nhân gian, hết thảy mọi thứ đều là duyên. Chỉ cần sư muội cảm thấy vui là được. Hơn nữa nơi đây sơn thủy tươi đẹp, sơn tuyền khúc kính, hồ nước trong trẻo. . ."

Tựa như ý thức được gì, Thương Hoa Thần bỗng nhiên ngừng lại.

Lại nghe Thiển Y khẽ cười nói: "Sư huynh nói rất đẹp, chỉ tiếc Thiển Y không có phúc, không nhìn thấy những điều này."

"Xin lỗi sư muội. . ."

Thương Hoa Thần cảm thấy có lỗi, Thiển Y ngược lại không hề để ý nói: "Không nhìn thấy chính là không nhìn thấy, không có gì phải kiêng kỵ, sư huynh cần gì phải xin lỗi chứ. Nói vậy nơi đây thật đẹp, ta có thể cảm nhận được sự thanh u và tĩnh lặng, chẳng qua Thiển Y quả thật không nhìn thấy, đã cô phụ cảnh đẹp như thế rồi."

Nói đến đây, Thiển Y bỗng nhiên nghĩ đến một người, một thiếu niên, một vị thiếu niên tích cực lạc quan, cố gắng sống tốt. Vị thiếu niên kia cũng không che giấu chính mình, cũng không làm bộ dối trá, mỗi khi trong lòng phiền muộn, nàng luôn nhớ tới vị thiếu niên có thể mang lại cho nàng chút ít tự tại và vui vẻ này.

Nếu như thiếu niên kia ở nơi này, hắn tuyệt đối không kiêng kỵ chuyện mình không nhìn thấy, ngược lại sẽ hào phóng miêu tả cảnh vật nơi đây cho mình, để mình có thêm cảm thụ tươi đẹp hơn. Tính toán thời gian, đã cách xa nửa năm, không biết người này hiện đang ở nơi nào. Hắn đã từng nói sẽ đến Thánh Địa tìm mình, liệu bây giờ có phải đang trên đường tìm đến hay không?

Nghĩ đi nghĩ lại, Thiển Y có chút thất thần, hai mắt không linh cũng trở nên ngây ngẩn.

"Sư muội trí tuệ như thế, làm cho vi huynh cảm thấy xấu hổ vô cùng."

Thương Hoa Thần không chú ý tới sự biến hóa của Thiển Y, tự đáy lòng tán dương đối phương.

"Sư huynh khách khí."

Thiển Y không phủ nhận cười cười, ngược lại nói: "Sư huynh mời Thiển Y tới đây lần này, không phải chỉ để thưởng trà tán gẫu đấy chứ, sư huynh có gì phân phó, cứ nói đừng ngại."

"Vậy vi huynh không khách khí."

Nói tới chánh sự, Thương Hoa Thần để xuống chén trà, ngồi ngay ngắn nói: "Nói vậy sư muội cũng đa nghe tin tức, Hắc Linh điện gần đây hoạt động thường xuyên, nhất là ở Tây Nam biên cảnh, thú triều không ngừng, sau lưng đều có dấu vết hoạt động của Hắc Linh điện. Đáng tiếc chúng ta phái người tra xét đến nay chưa có nửa điểm tin tức, mấy cái biên quân đã phái người tới cầu trợ ta. . ."

Dừng một chút, Thương Hoa Thần tràn đầy xin lỗi nói: "Vi huynh hôm nay phải trấn giữ hai tòa biên thành phía tây, mà phía nam nhất thời không thể nào tới trợ giúp, cho nên muốn thỉnh cầu Thánh Địa, phái sư muội tới chỗ này, giúp ta một tay."

Thiển Y gật đầu nói: "Đều là môn hạ trong Thánh Địa, tự nhiên phải chung tay giúp sức sư huynh, vậy không biết sư huynh an bài thế nào?"

Thương Hoa Thần lại rót cho Thiển Y một chén trà nữa , sau đó mới chậm rãi nói: "Phía nam biên thành có bảy điểm trọng yếu, do Sài gia cầm đầu, cho nên ta hi vọng sư muội có thể lập tức lên đường đi tới Sài gia, giúp bọn họ một tay. . . Về phần tình huống cụ thể, chờ sư muội đến Sài gia, bọn họ sẽ xin chỉ thị của ngươi."

"Chuyện này không khó, sư huynh cứ yên tâm."

"Lần này đã làm phiền sư muội phải vất vả, coi như vi huynh thiếu ngươi một cái nhân tình, sau này tất sẽ hồi báo."

"Thiển Y lĩnh mệnh mà đến, đều là chức trách, sư huynh không cần khách khí. . . Xem ra, nhân gian lần này đón năm mới có lẽ không vui rồi."

"Lễ khánh của thế tục, sư muội cảm hoải làm gì."

"Sư huynh nói rất đúng."

Thiển Y cử chỉ dịu dàng, mặt mỉm cười, nhưng ở trong mắt của Thương Hoa Thần, cảm thấy đối phương thủy chung cách mình một bức tường nhàn nhạt. Hắn lần này vốn có thể tùy tiện nhờ một người trong Thánh Địa, sở dĩ lựa chọn Thiển Y, chính là muốn tăng thêm tình cảm giữa hai người.

Lại hàn huyên thêm một lúc, Thiển Y lấy ra tinh la bàn, nhẹ nhàng rời khỏi.

. . .

————————————

Tây Nam hoang sơn, liên miên không dứt.

Lúc này, một đạo huyền quang xẹt qua thiên không.

Trên tinh la bàn, Thiển Y theo phương hướng mà la bàn chỉ dẫn, đi về biên cảnh phía nam.

Trong lúc bất chợt, tâm huyết dâng trào, Thiển Y cảm ứng được khí tức vô cùng quen thuộc, đó là khí tức của thánh lệnh, mà thánh lệnh của nàng trước giờ chỉ cho có một người, chính là thiếu niên để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc kia.

"Chẳng lẽ là hắn sao?"

Thiển Y khóe mắt khẽ cong cong, ngay sau đó thay đổi phương hướng, bay về phía đạo khí tức quen thuộc kia.

. . .

. . .

Sâu trong hoang lĩnh, một con cự viên cõng một cô bé chạy như điên, phía sau có một đám võ giả đuổi sát không ngừng, cầm đầu chính là hai đại biên quân cấm vệ Lãnh Phong và Biên Hỏa.

Trải qua truy tung và truy nã hơn nửa tháng qua, biên quân rốt cuộc tại một tiểu trấn phía xa, tra ra tin tức của Vân Mục cùng Tiểu Hỏa Vân, hơn nữa căn cứ lộ tuyến mà hai người chạy trốn, thu nhỏ phạm vi tìm kiếm, nhờ vậy biên quân mới ở trong hoang lĩnh chặn đường hai người.

"Tiểu nha đầu, ngươi trốn không thoát đâu!"

"Không sai! Tên đại ca điên cuồng của ngươi đã bị đánh bay xuống vực sâu, tan xương nát thịt, hiện tại chỉ còn mình ngươi, còn không đầu hàng đi. . ."

"Hừ, còn dám chạy, đợi đến khi lão tử bắt được ngươi, nhất định phải cắt tai của ngươi, móc mắt của ngươi!"

. . .

Phía sau các loại thanh âm đe dọa uy hiếp truyền đến, cô bé thủy chung không kêu một tiếng, chẳng qua nắm bộ lông Hỏa Vân thật chặt, lạnh lùng nhìn về phía trước.

Vân Mục muốn chạy trốn, chạy trốn tới một nơi an toàn! Chỉ có sống sót, nàng mới có cơ hội báo thù cho Mộc gia gia cùng với thôn dân, hơn nữa nàng tin chắc, ca ca của mình tuyệt đối không chết, bởi vì Vân Phàm đã đáp ứng nàng, sẽ không để cho nàng sống cô độc một mình, bọn họ nhất định sẽ gặp lại nhau. . . Cho nên, chỉ có chính mình còn sống, ca ca mới có thể sống.

Lãnh Phong cùng Biên Hỏa vẫn không mở miệng, thân phận như bọn họ, khinh thường đe dọa một tiểu cô nương, nếu không phải Thiếu soái ra lệnh liều mạng phải bắt người này, bọn họ cũng sẽ không đuổi tới chỗ này . May mà, đây hết thảy sẽ kết thúc rất nhanh. Tin tưởng không bao lâu nữa, cự viên linh thú này sẽ hao hết thể lực, đến lúc đó bọn họ có thể bắt được cả hai rồi.

Nhưng mà mắt thấy mọi chuyện sắp xong xuôi, một đạo ánh sáng từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ cách trở song phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.