Chương trước
Chương sau
- Đây là Man Thần Đỉnh?
Trên một ngọn núi nhỏ, Khương Khinh Linh tựa bên người Lục Ly, tò mò nhìn Lục Ly lấy ra Man Thần Đỉnh.
Lục Ly khẽ gật đầu, cười nói:
- Ngươi dùng thần niệm quét vào thử xem, ha ha, đám người từng tính toán mưu hại chúng ta đều đang ở bên trong.
Tròng mắt Khương Khinh Linh lập tức sáng rực, trên khuôn mặt nhợt nhạt nổi lên một tia đỏ ửng, nàng dùng thần niệm quét đi vào, thần sắc rất nhanh liền chuyển vẻ kinh ngạc.
- Lục Ly...
Khương Khinh Linh ánh mắt phức tạp nhìn Lục Ly, có chút hả giận, lại có chút không đành lòng, thậm chí còn có chút lo lắng. Lục Ly dò vò đám người kia thảm như vậy, nhìn không còn ra hình người, không ai nói ai biết đó là đám công tử tiểu thư đỉnh cấp nhất Trung Châu.
- Ha ha!
Lục Ly khẽ cười nói:
- Ngươi không biết, khi đó ta thiếu chút lại bị bọn hắn lừa giết. Nếu không phải ta được đến Man Thần Đỉnh, dù có Dạ Lạc giúp, cuối cùng rất có thể đã bị giết.
- Hả?
Lúc Khương Khinh Linh hỏi dò Dạ Lạc Lục Hồng Ngư, Dạ Lạc không nhắc tới chuyện này, lần trước khi trở về Dạ Lạc chỉ nói là Lục Ly bắt được đám người Cơ Mộng Điềm, có thể giết chết bất cứ lúc nào. Chứ không giải thích vì sao Lục Ly bắt lại bọn họ.
Nàng hỏi dò kỹ càng một phen, đợi nghe Lục Ly nói xong, vẻ không đành lòng trong mắt tan biến, gằn giọng nói:
- Bọn này quá xấu xa, Lục Ly, ngươi trừng trị thế là đúng. Cứ tiếp tục dùng lôi điện đánh xuống, ta muốn thấy bọn hắn sống không bằng chết.
- Ha ha ha!
Thấy Khương Khinh Linh hiển lộ ra tính cách tiểu ma nữ, Lục Ly không khỏi bật cười, quay sang nhìn Tiểu Bạch trên vai một cái, nói:
- Phóng thích hồ quang điện, cái loại liên tục không ngừng ấy, đánh bọn họ.
Hí hí
Tiểu Bạch nhếch miệng kêu một tiếng, sau đó trên sừng thú lấp lánh hồ quang điện, trong Man Thần Đỉnh lập tức trời long đất lở.
- Lại tới...
- Lục Ly, tên nhãi nhép, có hết hay không …
- Lục công tử, Phi Vũ sai rồi, thật sai rồi, ngươi đừng đánh nữa. ..
Nháy mắt bên trong tiếp diễn cảnh gà bay chó chạy, bọn hắn mới vừa được nghỉ ngơi mấy ngày, khôi phục chút nguyên khí, tinh thần cũng khôi phục ít nhiều, lại không ngờ lôi điện lần nữa hàng lâm.
Oanh!
Dương Hiên đang định chửi rủa, chợt bị một đạo hồ quang điện bổ trúng, lập tức cả người rung rung, xụi lơ trên sàn, không ngừng co quắp, tròng mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, hệt như bị kinh phong.
Mấy người Cơ Mộng Điềm cũng không may mắn thoát được, lần nữa bắt đầu hưởng thụ dày vò như ở dưới Địa Ngục.
- Ha ha ha!
Khương Khinh Linh thấy được trường cảnh bên trong, lập tức mừng rỡ, cục tức trong lòng cuối cùng cũng được phát tiết. Nàng hưng phấn kêu to:
- Tiếp tục đánh, Dương Hiên Lục Nghê còn dám mắng ngươi, đánh chết bọn hắn.

Lục Ly đưa Man Thần Đỉnh cho Khương Khinh Linh, để nàng chơi đùa, còn hắn thì ôm xuống Tiểu Bạch từ trên bả vai, khẽ vuốt đầu nhỏ. Tiểu Bạch thoải mái nhắm mắt lại. Lục Ly nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Tiểu Bạch, ngươi đã luyện hóa hết thần lực trong người chưa?
Tiểu Bạch mở mắt, đầu nhỏ gật gật, Lục Ly khá là không nói, hỏi tiếp:
- Vậy sao ngươi còn nhỏ thế này? Chẳng lẽ ngươi vĩnh viễn không lớn?
Tiểu Bạch bất ngờ lườm hắn một cái rất là nhân tính hóa, Khương Khinh Linh ở bên kia chơi đùa một lúc, cảm thấy chẳng còn gì vui, liền đưa trả Man Thần Đỉnh cho Lục Ly, nói:
- Được rồi, trừng trị chút vậy thôi, đừng thật đánh chết bọn họ.
Lục Ly tiện tay ném Man Thần Đỉnh sang một bên, cười nói:
- Đánh không chết được, lần trước đánh suốt tám ngày tám đêm còn chưa chết, cứ để bọn họ tiếp tục hưởng thụ thêm một lát.
Khương Khinh Linh thấy Lục Ly có phân tấc, liền cũng không nhiều lời, tò mò nhìn Tiểu Bạch hỏi:
- Sao Man Thần Đỉnh lại do Tiểu Bạch điều khiển? Chẳng lẽ không phải ngươi luyện hóa?
Lục Ly trầm tư một lát mới chậm rãi giải thích nói:
- Ta không luyện hóa được, thứ đó là đồ của Man tộc, Tiểu Bạch hẳn là có được một ít thần lực, nhờ vậy mới có thể luyện hóa Man Thần Đỉnh.
Khương Khinh Linh đưa tay qua khẽ vuốt Tiểu Bạch, khen:
- Tiểu Bạch thật lợi hại, ta thấy nó không thua gì Thú Hoàng bát giai, chờ sau này trưởng thành, nhất định có thể đối phó cường giả Địa Tiên.
Tiểu Bạch nghe được Khương Khinh Linh khen ngợi, lập tức kiêu ngạo ngóc đầu lên, bộ dáng rất là chảnh chó, rất là gợi đòn. Lục Ly sủng nịch điểm nhẹ lên trán Tiểu Bạch một cái, nói:
- Tiểu Bạch đúng là rất lợi hại, bán Thần khí của Cơ Mộng Điềm đều bị nó cắn đứt.
- Hả?
Khương Khinh Linh càng thêm chấn kinh, ánh mắt nhìn Tiểu Bạch không giấu được vẻ kinh dị, Tiểu Bạch lại càng ngóc đầu lên cao mấy phần.
- Khinh Linh!
Lục Ly nghiêm mặt nhìn qua Khương Khinh Linh nói:
- Ngươi truyền thần lực cho ta, linh hồn còn bị thương, làm vậy sẽ không ảnh hưởng ngươi tu luyện sau này chứ? Ngươi chính là thiên kiêu tương lai, lại bởi vì ta... Ai, những thần lực này đều bị Hồn Đàm của ta hấp thu, không cách nào trả lại được cho ngươi.
- Đồ ngốc!
Khương Khinh Linh khẽ cười lắc đầu nói:
- Thật ra ta cảm thấy tác dụng của thần lực cũng không lớn, hơn nữa còn ít như vậy, dùng tí liền mất. Thứ Đấu Thiên Đại Đế thực sự ban cho ta không chỉ có mỗi thần lực, còn có một thứ rất khó dùng ngôn từ để diễn tả, ta cảm thấy nếu ta có thể cảm ngộ được thứ kia, thực lực tuyệt đối sẽ có bước nhảy vọt về chất. Còn... Linh hồn bị thương, Linh Lung Các thiếu gì linh tài cao cấp, chỉ cần ta trở về liền có thể nhẹ nhàng khôi phục.
- Thế à!
Áy náy trong lòng Lục Ly giảm bớt đi phần nào, hắn hiếu kì dò hỏi:
- Thứ khó mà dùng ngôn từ diễn tả kia là gì? Chẳng lẽ là áo nghĩa?
- Chắc vậy …

Khương Khinh Linh nghi hoặc chớp chớp mắt, nói:
- Nếu là áo nghĩa, ta cảm thấy ít nhất cũng phải là thất bát phẩm trở lên. Chẳng qua... Ta cảm thấy đây không phải là áo nghĩa, có thể là thứ còn cường đại hơn cả áo nghĩa.
- Hả?!
Lục Ly không khỏi chấn kinh, vội bắt lấy tay Khương Khinh Linh nói:
- Vậy đợi khi trở về ngươi nhất định phải tập trung tu luyện, chỉ cần ngươi trở thành thiên kiêu, ta liền có thể làm tiểu bạch kiểm, được ngươi nuôi.
- Ngừng …
Khương Khinh Linh lườm hắn một cái, ánh mắt đầy vũ mị nói:
- Lúc trước bản tiểu thư nói muốn bao nuôi ngươi, chẳng phải ngươi rất có cốt khí cự tuyệt? Ngươi là cầm tinh con lừa, thân lừa ưa nặng.
- Giờ khác, lúc trước khác!
Lục Ly giả bộ u oán nói:
- Ta đã thất thân với ngươi, tính là người của ngươi, gạo nấu thành cơm rồi, vì sao không thể ăn cơm mềm?
Sắc mặt Khương Khinh Linh lập tức đỏ bừng, cáu giận nói:
- Đồ lưu manh.
- Ha ha ha!
Thấy Khương Khinh Linh đã khác hẳn trước kia, nghe được mấy lời này lại không giấu được vẻ ngượng ngùng, Lục Ly mừng rỡ, bất ngờ đưa tay sờ lên hai ngọn song phong một cái, nói:
- Nói ta lưu manh, vậy ta lưu manh cho ngươi xem.
Bị Lục Ly đột nhiên đánh lén, cả người Khương Khinh Linh tức thì mềm nhũn, một tay giơ lên bắt lấy tay Lục Ly, không cho hắn tiếp tục tác quái, tay còn lại đánh lên người Lục Ly mấy cái, cáu giận nói:
- Ngươi đừng làm bậy, giữa ban ngày ban mặt, bị nhìn thấy ta làm sao còn mặt mũi gặp người?
- Đúng là không hay cho lắm!
Lục Ly thu tay lại, nghiêm mặt nói:
- Không phải ngươi có Linh Lung Tháp ư? Mau mau lấy ra, chúng ta vào trong Linh Lung Tháp triền miên một lúc. Lần trước ta mơ mơ hồ hồ thất thân, quá chịu thiệt, lần này ta phải đòi về cả vốn lẫn lãi.
- Hạ lưu!
Khương Khinh Linh bay vọt lên, như một con thỏ bị kinh hách, chạy vụt mà đi, đợi khi bay tới trên một đỉnh núi khác mới quay đầu thè lưỡi, làm mặt quỷ nói:
- Lục Ly, ta về đại bản doanh trước, bản tiểu thư không để ngươi đắc sính đâu.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười dài một tiếng, thương thế Khương Khinh Linh còn chưa khôi phục, hắn đương nhiên sẽ không làm ra chuyện cầm thú kia, chỉ là nói đùa mà thôi.
Hắn thu lại Man Thần đỉnh, mang theo Tiểu Bạch, hướng tới nơi xa quát to:
- Dạ công tử, Hồng Ngư tỷ, Khương Hỗ, đi thôi, về lại đại bản doanh.
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.