Chương trước
Chương sau
- Ta là tội nhân của Man tộc a!
Thiết Duệ hối hận không thôi, bán Thần khí Man tộc vốn không nhiều, thứ này trân quý dị thường. Mất đi một kiện, quay về phụ vương chắc sẽ lột da hắn, nếu biết được hắn đưa cho Nhân tộc, còn bị Nhân tộc luyện hóa, phỏng chừng hắn sẽ bị gõ nát xương cốt, rút gân lột da …
Bán Thần khí bị Nhân tộc luyện hóa, như vậy thực lực phía Nhân tộc lại sẽ cường đại thêm một phần, Lục Ly nhìn qua còn rất trẻ. Chờ sau này hắn trưởng thành đi vào Thí Ma chiến trường, đối với các tộc sẽ là một trường tai nạn.
Thiết Duệ càng nghĩ, trong lòng càng hối hận và sợ hãi, lần này về lại Bắc Man đại địa, kết cục của hắn nhất định sẽ rất thảm, dù không đến nỗi bị giết, nhưng tuyệt sẽ không tốt được đi đâu.
- Hừ!
Lục Ly thấy Thiết Duệ mãi mà không đáp lời, không khỏi có chút tức giận, hắn quát lạnh nói:
- Nói hay không? Không nói ta liền thu luôn ngươi và đám Man tộc ở đây vào trong đỉnh, ta sẽ không giết ngươi, nhưng sẽ mang ngươi về Trung Châu, làm vậy không vi phạm Đấu Thiên huyết thệ, đến lúc đó mời ra cường giả Nhân tộc băm ngươi thành thịt vụn, sau đó làm bánh chẻo ăn chắc ngon lắm.
Sắc mặt Thiết Duệ biến ảo mấy lần, cuối cùng cắn răng nói:
- Uy lực Man Thần Đỉnh đúng là có thể tăng cường, điều này không khác gì bán Thần khí của Nhân tộc các ngươi cả. Chẳng qua muốn tăng cường uy lực, trước phải đề thăng cảnh giới người sử dụng, cái này ta không giúp được ngươi. Chỉ cần ngươi đạt tới Nhân Hoàng Cảnh, thúc giục Man Thần Đỉnh tự nhiên liền có thể oanh sát Nhân Hoàng.
Lục Ly nhíu mày, Man Thần Đỉnh được Tiểu Bạch luyện hóa, cảnh giới Tiểu Bạch cũng có thể tăng lên ư? Huyền thú thì tu luyện bằng cách nào?
Hắn lạnh lùng nhìn Thiết Duệ hỏi:
- Ngươi xác định không gạt ta, gạt ta, hậu quả thế nào chắc ngươi biết rồi đấy.
Mặt Thiết Duệ nhàu nhĩ như trái mướp khô, lắc đầu nói:
- Ta làm sao dám lừa ngươi?
- Vậy là được!
Lục Ly để Tiểu Bạch điều khiển đỉnh hạ xuống trên bãi đất trống bên ngoài đại bản doanh, tiếp đó mới nói:
- Để thủ hạ ngươi phóng thích lực lượng lôi điện, bổ sung chút năng lượng cho Man Thần Đỉnh. Nếu không lôi điện chi lực cạn hết, ta liền không dùng được Man Thần Đỉnh này.
- Hả?
Tâm tư Thiết Duệ khẽ động, không ngờ Lục Ly lại không biết hấp thu năng lượng từ trong thiên địa? Trong Man Thần Đỉnh có cấm chế, sau khi khởi động cấm chế liền có thể hấp thu năng lượng. Lần trước để Man tộc rót vào lôi điện chi lực chỉ là nhằm gia tăng thêm chút uy lực mà thôi.
Đầu óc hắn cấp tốc chuyển động, rất nhanh liền cười khổ nói:
- Nhân tộc, lần trước đám thủ hạ này của ta đã rót vào rất nhiều lôi điện chi lực, đủ cho ngươi sử dụng rất lâu, lôi điện chi lực còn sót lại trong người bọn hắn cũng không nhiều, ngươi tha cho bọn hắn đi.
- Đừng có nhiều lời, để bọn hắn rót vào lôi điện chi lực, nếu không ta liền hút ngươi vào!
 Lục Ly không quản được nhiều như vậy, bộ dáng hung thần ác sát quát nói.

- Được rồi!
Thần sắc Thiết Duệ đầy vẻ đành chịu, miễn cưỡng triệu tập từng đội từng đội Man tộc lại, từ xa xa nhắm chuẩn Man Thần Đỉnh bắn ra lôi điện chi lực, trong lòng lại khấp khởi mừng thầm.
Lục Ly không biết dùng Man Thần Đỉnh hấp thu lực lượng thiên địa, sau khi dùng một thời gian ngắn, năng lượng trong bán Thần khí sẽ hao hết, cuối cùng biến thành một chiếc phế đỉnh.
Xuy xuy
Vô số hồ quang điện bay vụt đến, không ngừng rót vào trong Man Thần Đỉnh. Phía xa xa Dạ Lạc và Lục Hồng Ngư nhìn mà không khỏi ngấm ngầm líu lưỡi, trên mặt đầy vẻ kinh hãi.
Lục Ly một thân một mình lại có thể chấn nhiếp nhiều Man tộc như vậy, thậm chí còn có thể chỉ huy Man tộc làm việc, chuyện này đúng là trước nay chưa từng thấy qua.
Man tộc rót vào lôi điện, đám người trong Man Thần Đỉnh lập tức lại khổ sở, uy lực lôi điện bỗng chốc tăng lên, hồ quang điện bốn tứ tung, đánh cho cả đám oa oa kêu hét.
Điệp Phi Vũ bị dọa sợ, tưởng là Lục Ly phẫn nộ mới đề thăng uy lực lôi điện, nếu cứ tiếp tục thế này, ai cũng gánh không được, rất nhanh tất cả đều sẽ biến thành một đống thịt nướng.
Dương Hiên Lục Nghê cũng bị dọa sợ, cảm nhận được uy lực lôi điện tăng lên theo cấp số nhân, trong mắt hai người đầy vẻ tuyệt vọng, xem ra lần này khó thoát tai kiếp.
Lục Toan lần nữa ngã sóng xoài trên sàn, Cơ Mộng Điềm cũng cầm cự hết nổi, ngã rạp xuống. Lòng dạ hai người đều rất sâu, hỉ nộ không hiện ra sắc. Nhưng lúc này sâu trong mắt cả hai đều lộ rõ hốt hoảng. Ai cũng không muốn chết, hai người chính đang tuổi hoa niên, há lại cam tâm chết đi như thế?
Ba nén hương sau.
Lục Ly hồi thần lại, thần niệm tiến vào trong thăm dò, chứng kiến cảnh tượng trong đỉnh, chính bản thân hắn cũng giật nảy mình. Uy lực lôi điện được đề thăng rất nhiều, nếu hắn quên mất mấy người này, dự tính chỉ sau một canh giờ tất cả đều sẽ bị đánh thành than đen.
Hắn vội vàng bảo Tiểu Bạch ngừng phóng thích lôi điện, lúc này đám người bên trong đều đã bị đánh cho tối tăm mặt mũi. Một vị tiểu thư Bách Hoa Các và một tên thủ hạ của Cơ Mộng Điềm bị đánh chết, giờ đây bên trong chỉ sót lại bảy người còn sống.
Bản thân Điệp Phi Vũ cũng bị trọng thương, suy nhược đến nỗi không cách nào phóng thích huyết mạch thần kỹ, cả đám đành phải tự mình vận chuyển Huyền lực, yên ắng chữa thương. Đợi sau nửa canh giờ, Điệp Phi Vũ khôi phục chút ít mới bắt đầu phóng thích huyết mạch thần kỹ, giúp chúng nhân trị liệu.
Rất nhanh Cơ Mộng Điềm ngồi dậy, Dương Hiên và Lục Toan Lục Nghê cũng ngồi dậy. Nhưng lần này không ai còn dám chửi bới nhục mạ Lục Ly, cả đám trầm mặc ngồi đó. Bọn hắn đều hiểu, giờ mình đang là tù nhân, đi nhục mạ uy hiếp không phải cách làm khôn ngoan, như thế sẽ chỉ càng chọc giận Lục Ly.
Hơn hai ngàn Man tộc phóng thích lôi điện chi lực nguyên suốt một ngày rưỡi, lúc này Thiết Duệ mới để Man tộc dừng lại, cười khổ chắp tay nói:
- Tộc nhân của ta đều kiệt sức hết rồi, gần như đại bộ phận lôi điện đều đã rót vào, đủ cho ngươi sử dụng vài chục năm.
- Ừm!
Lục Ly nhìn ra được sắc mặt đám Man tộc đều rất khó coi, mỏi mệt dị thường. Bèn để Tiểu Bạch thu lại Man Thần đỉnh, dẫn theo Lục Hồng Ngư và Dạ Lạc thản nhiên rời đi.
Lần này Lục Ly không còn thong thả như trước, trong lòng hắn lo lắng Khương Khinh Linh, thế là một đường cưỡi Mệnh Luân mà đi, còn mang theo Lục Hồng Ngư Dạ Lạc, lấy tốc độ nhanh nhất lao vút về phía đại bản doanh.
- Tốc độ này...
Dạ Lạc và Lục Hồng Ngư sửng sốt nhìn nhau một cái. Hai người đều đoán được thực lực Lục Ly rất mạnh, lại không ngờ sẽ mạnh đến mức này, tốc độ quả thực còn nhanh hơn cả Nhân Hoàng sơ kỳ.
Lần này Lục Ly không để Tiểu Bạch thu lại Man Thần Đỉnh, qua một đoạn thời gian hắn lại dùng thần niệm quan sát đám người bên trong một lượt. Giờ đã không còn lôi điện đánh xuống, vạn nhất đám người này giở trò gì trong đó, hắn không ngại lại lần nữa oanh thêm mấy ngày.
Ba người phi hành không phân ngày đêm, hơn nữa còn là vút thẳng mà đi, tốc độ lên đến cực hạn, án chiếu tốc độ này, cùng lắm chỉ chừng bốn năm ngày là có thể trở lại đại bản doanh.

Phi hành hai ngày, ba người đã vượt qua hơn phân nửa lộ trình, lúc này nơi xa đột nhiên có một đạo bóng người bay vụt đến, từ đằng xa thần niệm phát hiện ra đám người Lục Ly và Dạ Lạc, lập tức hô to.
- Dạ Tiễn?
Dạ Lạc nhíu mày, nói khẽ với Lục Ly:
- Là người nhà ta, Lục Ly trước dừng lại.
Lục Ly khống chế Mệnh Luân dừng lại, Dạ Lạc bay thấp xuống, đứng ở trước mặt Dạ Tiễn hỏi:
- Dạ Tiễn, sao ngươi lại đi một mình? Những người còn lại đâu? Đã xảy ra chuyện gì?
Dạ Tiễn vốn dẫn theo một chi tiểu đội chừng bảy tám người, lúc này lại chỉ sót lại mình hắn, hơn nữa còn máu me khắp người, Dạ Lạc không khỏi có dự cảm chẳng lành.
Hắn nghe được Dạ Lạc hỏi dò, trong mắt tràn ra nhiệt lệ, nghẹn ngào nói:
- Đều chết hết, chết hết cả rồi, ngay vừa rồi bị đám người Dương Kỳ Cơ Nộ giết chết.
- Cái gì?
Tròng mắt Dạ Lạc bỗng chốc đỏ ngầu, Lục Ly và Lục Hồng Ngư cũng ghé mắt nhìn lại, Dạ Tiễn không nhận ra Lục Ly và Lục Hồng Ngư nên cũng không để ý.
Hắn rưng rưng giải thích nói:
- Đám người U Minh Giáo Luân Hồi Cung Bách Hoa Các Lục gia tụ tập lại với nhau định vây công Khương tiểu thư. Vừa khéo chúng ta trùng hợp đi ngang qua, nghĩ đến ngươi và Khương tiểu thư quan hệ không sai, thế là liền ra mặt nói vài câu, không ngờ đám người Dương Kỳ lại động sát thủ với chúng ta...
Tròng mắt Lục Ly tức thì trợn tròn, lông măng toàn thân dựng đứng cả lên, tựa như một con sư tử phẫn nộ, ngắt lời, trầm hống nói:
- Khương tiểu thư nào? Có phải Khương Khinh Linh không?
- Vâng!
Dạ Tiễn thấy Lục Ly đi cùng Dạ Lạc, không dám thất lễ. Hắn vừa khẽ gật đầu, Lục Ly lập tức tung người bay tới, một tay bắt lấy Dạ Tiễn, quát lớn nói:
- Dẫn đường, nhanh!
Dạ Lạc cũng nhảy lên Mệnh Luân, không chút nói nhảm, quát khẽ nói:
- Mau dẫn đường!
- Bên kia …
Dạ Tiễn chỉ về hướng tây bắc, sát khí đằng đằng nói:
- Chính ở đằng kia, cách nơi này chừng ngàn dặm, bọn hắn có hơn một trăm người, lúc ta đào tẩu, hơn bốn mươi người bên cạnh Khương tiểu thư đã chết phân nửa, không biết hiện tại tình hình thế nào rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.