Chương trước
Chương sau
 
Rầm rầm rầm!
 
Trên đất bằng, hơn trăm tên dị tộc làm thành một vòng, vẫn đang liều mạng công kích Linh Lung Tháp. Lúc này ngoài mặt tháp đã không còn quang mang lóng lánh, mỗi lần tấn công đều khiến cho Linh Lung Tháp chấn động kịch liệt.
 
Võ giả tứ tộc tấn công càng thêm mãnh liệt, công kích nhiều ngày như vậy, mắt thấy Linh Lung Tháp sắp phá, bọn hắn tự nhiên hưng phấn không thôi. Xung quanh còn có mấy trăm võ giả ùn ùn vây tới, trong tay lăm lăm binh khí, tùy thời chuẩn bị tấn công Nhân tộc xông ra.
 
Ông!
 
Đúng lúc này, Linh Lung Tháp lóe lên quang mang, mười hai tên Nhân tộc xuất hiện giữa không trung, sau đó Linh Lung Tháp biến mất ngay tại chỗ.
 
Đi ra!
 
Dị tộc bên ngoài Linh Lung Tháp tức thì cuộn lên sát ý, trên trăm tên dị tộc gần đó nhất lập tức khua binh khí, phóng ra đủ loại công kích, khóa chặt lấy mười hai người này.
 
Hưu!
 
Một chiếc Mệnh Luân bốn tầng cực lớn hiện ra, tất cả mọi người đứng lên trên Mệnh Luân, sau đó trên cổ một nữ tử sắc mặt trắng bệch sáng lên ấn ký màu đen, hồ điệp bay khắp đầy trời, tứ tán ra bốn phương tám hướng, thoáng chốc liền đã xông vào trong đầu trên trăm tên dị tộc.
 
- Tấn công!
 
Lục Ly bạo rống một tiếng, trong tay cũng xuất hiện một thanh chiến đao, Huyền lực quán chú vào trong, lưỡi đao bất ngờ biến dài biến lớn, cuối cùng hóa thành cự đao dài mười trượng, lưỡi đao cũng rộng lên thành một trượng, chuôi đao ngược lại không có biến hóa gì quá lớn, trên rộng dưới hẹp, nhìn rất không cân đối.
 
Tựa như một đứa trẻ vung lên một thanh Phương Thiên Họa Kích.
 
Hây!
 
Lục Ly bạo rống một tiếng, chiến đao đột nhiên quét ngang mà đi, Mệnh Luân dưới chân cấp tốc xoay tròn, chiến đao cũng theo đó xoay tròn, toàn bộ võ giả bốn phía bị nện bay ra ngoài. Trừ Man tộc ra, Vũ tộc Ma tộc Vu tộc đều bị chặt đứt ngang eo, trước ngực mười mấy tên Man tộc cũng be bét máu thịt, bay ngược ra sau.
 
Hưu hưu hưu!
 
Đám người Khương Hỗ dồn dập phóng thích công kích, bọn hắn làm thành một vòng tròn, vây quanh Khương Khinh Linh, mặt hướng ra phía ngoài phóng thích Huyền lực tấn công, làm vậy vừa bảo vệ được Khương Khinh Linh, vừa không đánh nhầm lên người mình.
 
- Ầm ầm ầm ầm!
 
Trên trăm tên dị tộc bên ngoài Linh Lung Tháp, hoặc là thân thể bị chém đứt, hoặc là bị Huyền lực công kích nện bay ra sau, đụng lây sang cả võ giả tứ tộc ở ngoại vi, nhất thời khiến cho tình hình càng thêm hỗn loạn.
 
- Hừ!
 
Nơi xa đám vương tử tứ tộc đồng loạt hừ lạnh một tiếng, đám người Lục Ly vừa đi ra liền chém giết mấy chục người, bọn hắn lại không quá để ý. Bởi vì bên này có tận mấy ngàn người hợp nhau vây công, nhúm người phía Lục Ly lại có thể giết được bao nhiêu?
 
- Giết!
 
Lục Ly khua múa chiến đao cự đại, tựa như một tên Ma Thần, trong mắt đằng đằng sát khí, phát ra một tiếng quát kinh thiên. Tiếng quát này được phát ra bằng Long Ngâm thần kỹ, chấn cho màng nhĩ võ giả tứ tộc vọt tới rung lên, ngay cả đám người Khương Hỗ cũng bị chấn cho toàn thân run rẩy, màng nhĩ đau nhói.
 
Hưu
 
Mệnh Luân xoay tròn lướt đi, trường đao trong tay Lục Ly tung bay, trùng trùng chém xuống một tên Man tộc trước mặt. Tên Man tộc kia không cam tâm yếu thế, khua múa chùy đồng, trùng trùng nện lên chiến đao của Lục Ly.

 
Cứng đối cứng?
 
Lực lượng Man tộc cường đại, bọn hắn sợ qua ai? Tên Nhân tộc cỏn con này lại dám dùng binh khí cứng đối cứng với hắn? Thế không phải tìm chết thì là gì?
 
Ầm!
 
Chiến đao to lớn hẹp dài va chạm với chùy đồng, sau đó, một điều khiến cho vô số người bao gồm cả đám Khương Hỗ không khỏi chấn kinh xảy ra, chùy đồng của tên Man tộc bị nhẹ nhàng đánh bay, tiếp sau chiến đao một mạch chém thẳng xuống, nện bay luôn tên Man tộc, đầu tên Man tộc nổ tung, thoáng chốc liền đã chết thảm đương trường.
 
Hưu!
 
Chiến đao không ngừng lấy một nhịp, lại quét tới tên Ma tộc gần đó, tên Ma tộc kia cắn răng lấy ra hai thanh chủy thủ ngăn trở chiến đao, đồng thời thân hình cấp tốc lùi nhanh ra sau.
 
- Chết đi!
 
Chỉ là tên Ma tộc kia không biết vì sao mà đột nhiên lại không lùi, cả người đứng ngây ra đó, chiến đao nhẹ nhàng phá không chém tới, trực tiếp chặt đứt tên Ma tộc ra làm hai đoạn.
 
Phanh phanh phanh phanh.
 
Trường đao tung bay, quét ngang, đâm chọc, phách chặt, một mảnh bóng trắng tung hoành trong mưa máu, phàm là dị tộc bị trường đao quét trúng đều không ngoại lệ, lập tức chết thảm đương trường.
 
Lục Ly thế không thể ngăn, điều khiển Mệnh Luân điên cuồng bay tới, gặp Phật giết Phật, gặp Thần giết Thần, không ai địch lại nổi dù chỉ một chiêu dưới tay hắn.
 
- Cái này, cái này, cái này …
 
-
 
Trong mắt đám người Khương Hỗ chất đầy vẻ chấn kinh, bọn họ thực sự không ngờ được, vì sao Lục Ly lại có thể hung mãnh như thế? Hoặc nói cách khác … vì sao tứ tộc lại yếu đến vậy? Bị Lục Ly quét ngang như là chặt dưa thái rau, điều này quá không bình thường.
 
- Công kích linh hồn!
 
Khương Hỗ bất giác hiểu ra, vừa rồi tên Ma tộc muốn trốn, thân thể lại đột nhiên bất động, sau đó bị Lục Ly nhẹ nhàng chém giết, rất có thể là bị Lục Ly tấn công linh hồn.
 
Liên tưởng đến Lục Ly một mực lấy Ma tộc làm thí nghiệm để mò mẫm phương thức công kích linh hồn, tròng mắt Khương Hỗ không khỏi trợn tròn, quát lớn:
 
- Tấn công, chúng ta có thể xông ra được.
 
Bốn phía không ngừng có võ giả tứ tộc vọt tới, Lục Ly điều khiển Mệnh Luân xoay tròn, một mình phải để ý khắp bốn phía, chiến đao gần như không chút ngừng nghỉ, quét ngang bổ thẳng, chém giết từng tên dị tộc áp sát lại gần.
 
Bởi thế áp lực mà Lục Ly đang phải nhận là rất lớn, mọi người đều muốn giúp hắn một tay, dù không cách nào chém giết dị tộc thì cũng có thể hỗ trợ chế tạo hỗn loạn, áp chế kẻ địch.
 
Ông
 
Có người thả ra Bản Mệnh Châu, Lục Ly lập tức quát:
 
- Phóng thích Huyền lực công kích và huyết mạch thần kỹ là được rồi, đừng thả ra Bản Mệnh Châu, sẽ quấy nhiễu đến công kích của ta.
 

Lúc này Mệnh Luân chính đang xoay tròn trên cao, nếu chúng nhân thả ra Bản Mệnh Châu bay loạn đầy trời, Lục Ly làm sao tấn công được? Bản Mệnh Châu có lẽ nện chết được rất nhiều dị tộc, song sẽ khiến trường diện đại loạn, căn bản không cách nào khống chế toàn cục.
 
- Được rồi!
 
Khương Hỗ phóng ra Phệ Hồn Ma Điệp, mấy tên võ giả cũng phóng thích các loại huyết mạch thần kỹ, có băng tiễn, có cột nước, cũng có từng chiếc gai nhọn … vân vân, huyết mạch thần kỹ của những người này đều là lục phẩm thất phẩm, uy lực thật ra đều không lớn, chỉ Khương Hỗ có được huyết mạch bát phẩm, miễn cưỡng tính là không sai.
 
Khương Khinh Linh muốn thả ra Phệ Hồn Ma Điệp, Lục Ly lại quát ngừng, nói:
 
- Khinh Linh, ngươi đừng nhúc nhích, lát nữa nghe theo lệnh ta.
 
Khương Khinh Linh ngoan ngoãn đứng nép sau lưng Lục Ly, nhìn Lục Ly vung lên chiến đao một đường chém giết mà đi, phàm là bị chiến đao trong tay hắn bổ trúng, lập tức không chết cũng bị thương, trên khuôn mặt tái nhợt bất giác lộ ra ý cười xán lạn.
 
Đám người Khương Hỗ không hiểu vì sao, Khương Khinh Linh lại rất rõ ràng, sở dĩ Lục Ly có thể chém giết dị tộc nhẹ nhàng như vậy, phần nhiều là dựa vào công kích linh hồn cường đại.
 
Thần niệm Lục Ly một mực khóa chặt kẻ địch xung quanh, một khi tới gần lập tức sẽ bị công kích linh hồn của hắn nhắm tới. Công kích linh hồn này vô cùng khủng bố, chỉ cần tới gần lập tức trúng chiêu. Kết hợp với thần binh Long Đế vươn dài hơn mười trượng, nhẹ nhàng đánh chết hoặc trọng thương từng tên dị tộc áp sát đến gần.
 
Ô ô ô …
 
Phía Vu tộc chợt vọng tới một tiếng quái khiếu trầm thấp, tiếp đó sương mù sặc sỡ nhanh chóng bay tới, như ráng mây thoáng chốc liền bao trùm đám người Lục Ly.
 
Ba tộc còn lại nhìn thấy khói mù kia, lập tức dồn dập lui lại, sợ bị tao ương. Thần niệm Lục Ly quét qua, miệng quát khẽ nói:
 
- Mọi người cẩn thận, trong vu độc có trùng cổ, đừng để trùng cổ lại gần.
 
Khương Thiên Thuận đưa cho Khương Khinh Linh một ít đan dược tránh độc, những đan dược này có thể ngăn cản vu độc, lại không ngăn được trùng cổ. Một khi bị trùng cổ tiến vào thân thể, người đó lập tức sẽ biến thành nô lệ của Vu tộc, bị Vu tộc khống chế.
 
Nhất thời chúng nhân như lâm đại địch, Lục Ly lắc tay áo bên còn lại một cái, nói:
 
- Tiểu Bạch, đừng ngủ nữa, nhìn xem có thể áp chế đám côn trùng kia không.
 
Trùng cổ quá nhiều, nếu Tiểu Bạch không thể áp chế liền sẽ phiền phức to, bản thân Lục Ly thì không sợ, huyết trảo vừa ra, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng bóp vụn đám côn trùng này, chỉ sợ đám người Khương Hỗ.
 
A...
 
Một vị tiểu thư đột nhiên ra tiếng kinh hô, một con côn trùng tốc độ quá nhanh, hóa thành bóng xanh xông vào trong mũi nàng, cả người nàng lập tức run lên, trong mắt dần lấp lánh ánh sáng xanh.
 
Ầm!
 
Thần niệm Lục Ly quét tới, không chút do dự, vung cước đạp tiểu thư kia xuống khỏi Mệnh Luân. Đám người Khương Hỗ kinh hãi, mấy tên Thái Thiên Điện lập tức phẫn nộ, một người kêu to nói:
 
- Linh muội, Lục Ly, ngươi làm gì đấy?
 
- Đấy không còn là Linh muội của ngươi, nàng đã trúng trùng cổ, ngươi nhìn tròng mắt nàng xem!
 
 Lục Ly lạnh lùng nói:
 
- Nếu các ngươi trúng trùng cổ, ta cũng sẽ không chút lưu tình đạp xuống, trúng trùng cổ rồi liền thành cái xác không hồn, đã không phải đồng bạn của chúng ta.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.