Chương trước
Chương sau
Thiên kiêu!
Hai chữ này dọa sợ Lục Ly và Khương Khinh Linh, bởi vì danh từ này không phải có thể tùy tiện dùng. Tỷ như mấy vị trước mặt đây, ai dám tự xưng thiên kiêu?
Nhân tộc trải qua lịch sử mấy trăm vạn năm, lại có bao nhiêu thiên kiêu từng xuất hiện? Chưa đến hai mươi người.
Hai tiếng thiên kiêu này không phải có thể tùy tiện phong, không chỉ cần chiến lực thông thiên, còn cần có cống hiến to lớn đối với Nhân tộc. Nói cách khác có thể một người lực áp tứ tộc, vì thủ hộ Nhân tộc mà làm ra cống hiến trác tuyệt.
Muốn một người lực áp tứ tộc, phải có được chiến lực cỡ nào? Riêng điểm này Khương Khinh Linh và Lục Ly đều tưởng tượng không ra. Chỉ vì pho tượng Đấu Thiên Đại Đế xuất hiện một chút dị trạng, trưởng lão chấp pháp liền phán định Khương Khinh Linh có thể trở thành thiên kiêu Nhân tộc?
Thấy được vẻ nghi hoặc của hai người, gia gia Khương Khinh Linh mỉm cười giải thích nói:
- Linh Nhi, có lẽ ngươi còn chưa hiểu rõ, từ sau khi pho tượng Đấu Thiên Đại Đế này được dựng lên, tổng cộng mới ba lần xuất hiện dị tượng, mỗi lần xuất hiện dị tượng, Nhân tộc đều sẽ đản sinh một vị thiên kiêu. Những tự phù màu vàng phát ra từ trong kinh thư chính là thần lực Đấu Thiên Đại Đế lưu lại, rất có lợi ích với ngươi.
Chấp pháp trưởng lão tiếp lời, nói:
- Khương Khinh Linh, hiện tại ta đại biểu Thí Ma Điện chính thức thỉnh mời ngươi. Nếu ngươi nguyện ý gia nhập Thí Ma Điện, ngươi lập tức sẽ có thể trở thành trưởng lão, hơn nữa hiện tại còn không cần tái tạo linh hồn, cũng sẽ được đến vô tận tài nguyên bồi dưỡng từ Thí Ma Điện.
- Trưởng lão!
Trong mắt Lục Ly và Khương Khinh Linh chất đầy vẻ kinh ngạc, trưởng lão Thí Ma Điện a, đây chính là đại thế lực đỉnh cấp của Nhân tộc. Trở thành trưởng lão Thí Ma Điện, đồng nghĩa với đứng sừng sững trên đỉnh Nhân tộc, nháy mắt liền có thể được đến đãi ngộ vạn dân triều bái như ngoại công nàng đang được hưởng, cũng có thể khiến Khương Vô Ngã tới quỳ bái trước mộ người yêu.
Chẳng qua rất nhanh Khương Khinh Linh liền hồi thần lại, vội vàng khoát tay nói:
- Không được, ta không cần gia nhập Thí Ma Điện. Ở đây ta sẽ chết ngạt mất, ta không muốn ở lại chỗ này.
Thí Ma Điện có rất nhiều quy củ, bình thường không được phép rời khỏi Thí Ma chiến trường. Khương Khinh Linh muốn gặp gia gia đều phải tới tận đây mới được, theo như trong trí nhớ của nàng thì gia gia chưa từng lần nào trở lại gia tộc.
Cả đời đều ở trong thành này, như thế còn khó chịu hơn cả giết Khương Khinh Linh.
Trưởng lão chấp pháp thoáng trầm ngâm, biết điều này đối với Khương Khinh Linh mà nói thì quả thực vô cùng khó khăn. Dù sao tiểu cô nương còn trẻ như vậy, còn chưa hưởng thụ qua trần thế phồn hoa, làm sao có thể nhẫn nại tính tình, cô độc hiu quạnh sống ở đây cả đời.
Vì sao vô số võ giả Thần Châu đại địa khi đến tuổi đều nối tiếp nhau tiến vào Thí Ma chiến trường
Không chỉ bởi vì thủ vệ Nhân tộc, mà phần lớn chính là bởi bọn hắn đã vượt qua năm tháng dài dằng dặc, trải qua quá nhiều chuyện, nhìn thấu trần thế phồn hoa, chứng kiến thương hải tang điền, sinh tử biệt ly.
Bọn hắn có được truy cầu càng cao.
Đó chính là học theo Đấu Thiên Đại Đế phá toái hư không, vũ hóa thành tiên. Muốn chứng đạo, vậy chỉ còn cách tránh ra phàm trần, dứt bỏ trần duyên, một lòng vấn đạo. Không ngừng du tẩu giữa lằn ranh sinh tử, chỉ như vậy mới có thể có được cơ hội siêu thoát phàm tục, có được cơ hội vấn đỉnh võ đạo.
Một người có trói buộc, có lo lắng, làm việc thường thường sẽ có chỗ sợ sệt, không dám buông tay đánh cược một lần.
Con đường võ đạo là con đường nghịch thiên cải mệnh, muốn nghịch thiên há là chuyện dễ dàng? Tâm ngươi không đủ kiên định, đến cả tử vong đều sợ, lại làm sao có thể nghịch thiên? Làm sao có thể lên thẳng mây xanh?

Thí Ma Điện có được linh dược trân quý nhất trên thế giới này, trong Thí Ma chiến trường cũng có rất nhiều chỗ kỳ diệu, ở đây thường niên còn có thể chiến đấu với tứ tộc.
Nơi đây không vướng bận phàm trần, không có bất kỳ việc vặt gì trói buộc. Bởi thế rất nhiều người sau khi tiến vào đều quên đi quá khứ, một lòng tiềm tu, chiến đấu, đột phá, cuối cùng hóa thành một đống bụi đất hoặc bị dị tộc xé nát.
Thử hỏi một thiếu nữ đang tuổi hoa quý như Khương Khinh Linh, làm sao có thể chịu được nhàm chán và cô độc, ở lại đây bồi cùng một đám lão già suốt ngày bế quan tu luyện.
Gia gia Khương Khinh Linh Khương Thiên Thuận càng rõ ràng tính cách điêu ngoa của đứa cháu gái này, hắn cười khổ nói:
- Thế Linh Nhi ngươi về lại Linh Lung Các tu luyện đi, trở về truyền báo cho phụ thân, tuyển định ngươi làm thiếu tộc trưởng, hết thảy tài nguyên gia tộc ngươi đều có thể sử dụng.
Khương Khinh Linh tròn mắt nói:
- Ta không quay về, ta phải vào tiểu chiến trường. Ta muốn đi cùng Lục Ly, chúng ta phải được đến điểm tích lũy trong tiểu chiến trường, đổi lấy thần dược, hắn có một người bạn bị trúng Thần Tiên Tử.
- Hồ nháo!
Nét mặt Khương Thiên Thuận thoáng trầm xuống, nổi giận nói:
- Cảnh giới ngươi quá thấp, không đạt tới Nhân Hoàng Cảnh tuyệt đối không cho phép tiến vào tiểu chiến trường. Dù ta không quản chuyện Linh Lung Các, nhưng chuyện Khương gia vẫn là do ta quyết định.
- Không đi vào cũng được, đưa thần dược cho chúng ta!
Khương Khinh Linh đưa tay nói:
- Chẳng phải các ngươi nói ta là thiên kiêu ư? Đưa chút thần dược giải độc chắc không quá phận chứ?
- Không được!
Trưởng lão chấp pháp nói:
- Thí Ma Điện có quy củ của Thí Ma Điện, nếu ngươi gia nhập Thí Ma Điện, trở thành trưởng lão, ngươi tu luyện cần những thần dược gì, chúng ta đều có thể nghĩ cách cung cấp. Nhưng thần dược cũng là cho ngươi dùng, không thể dùng cho người khác, hơn nữa bây giờ ngươi còn chưa nguyện ý gia nhập Thí Ma Điện.
- Sao ngươi cứng nhắc thế nhỉ, không thể biến báo chút được ư?
Tính khí Khương Khinh Linh trước nay vẫn luôn rất lớn, giờ mọi người lại nói nàng là thiên kiêu đời tiếp theo, lá gan theo đó không khỏi càng lớn, trừng trưởng lão chấp pháp một cái nói:
- Vị này chính là tằng tôn tử của ngươi, đúng rồi, con ngươi cũng trúnng Vu độc, có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, ngươi thật không quản không nhìn, trơ mắt mặc hắn chết đi?
- Hỗn xược!
 Khương Thiên Thuận giận mắng một tiếng:
- Sao dám ăn nói như thế với trưởng lão chấp pháp? Nhanh dập đầu xin lỗi.
- Không cần!

Chòm râu bạc của trưởng lão chấp pháp khẽ run lên, mặt không biểu tình nhìn Lục Ly một cái, nói:
- Ngươi là con cháu Lục gia?
Lục Ly vội vàng quỳ gối xuống đáp:
- Lục Ly gặp qua tổ gia gia. Ta là cháu trai ruột của Lục Chính Dương, chỉ là hiện tại đã bị Lục gia trục xuất khỏi gia tộc. Bây giờ gia gia đang trúng Vu độc, đã mê man hơn mười năm, Lục gia hiện tại đang do đại gia gia Lục Chính Đàn chủ sự.
- Được rồi!
Trưởng lão chấp pháp trực tiếp ngắt lời Lục Ly, hờ hững nói:
- Bản tọa đã tái tạo linh hồn, không còn là tổ gia gia của ngươi, Lục gia và ta cũng đã không còn nửa điểm liên quan. Chuyện Lục gia ta sẽ không quản, cũng không quản được.
Ánh mắt Lục Ly thoáng ảm đạm, hắn nói nhiều như vậy, bản ý vốn là định câu lên cảm tình của tổ gia gia đối với Lục gia, nhưng giờ xem ra không mấy tác dụng.
Người này quả thực không phải tổ gia gia của hắn, mà đã biến thành một người khác, một người không có quá khứ, không có cảm tình.
- Ngươi thật vô tình!
Khương Khinh Linh nhếch môi nói:
- Nếu các ngươi đã không đưa thần dược, vậy chúng ta chỉ còn cách tiến vào giết địch kiếm lấy điểm tích lũy.
Nét mặt trang nghiêm của Khương Thiên lần nữa khẽ biến, lạnh lùng nói:
- Không được, ngươi lập tức trở về Linh Lung Các cho  ta, bằng không …
- Bằng không thì sao?
Khương Khinh Linh trừng Khương Thiên Thuận một cái nói:
- Tiểu chiến trường này ta vào chắc rồi, Thí Ma Thành không thể động võ, gia gia ngươi dám bắt ta về, thế chính là vi phạm thiết luật. Hơn nữa các ngươi đã nói ta là thiên kiêu Nhân tộc, vậy có từng gặp qua thiên kiêu dễ dàng chết đi không? Gặp qua thiên kiêu nào ngày ngày tu luyện ở trong nhà, không trải qua chiến đấu sinh tử, làm sao ta có thể trở thành thiên kiêu? Làm sao thủ vệ được Nhân tộc?
Khương Thiên Thuận á khẩu không cách nào phản bác, trưởng lão chấp pháp nhìn Khương Khinh Linh một lúc, cuối cùng vung tay lên nói:
- Nha đầu này nói không sai, không trải qua rèn luyện máu và lửa, làm sao trở thành thiên kiêu? Sống chết có số, Khương Thiên Thuận ngươi còn không nhìn thấu ư? Không cách nào vứt bỏ phàm trần quyến luyến, không thể dứt bỏ thân tình, đời này ngươi vĩnh viễn không cách nào chứng đạo.
- Được rồi!
Khương Thiên Thuận cắn răng nói:
- Khương Khinh Linh, ngươi đi tu luyện hơn nửa tháng, luyện hóa thần lực trong cơ thể, sau đó các ngươi hẵng tiến vào tiểu chiến trường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.