Chương trước
Chương sau
Bạch Thu Tuyết vừa hạ lệnh, nữ vương Dạ Xoa Tộc lập tức phái tên trưởng lão khi trước đích thân mang theo hơn một trăm Phi Thiên Dạ Xoa và một vạn đại quân tiến thẳng tới khu vực đặt lối ra.
Đám người Lục Ly không ra tay, bởi vì một khi bọn hắn nhúng tay vào, việc này liền biến vị.
Dạ Xoa Tộc và Nhân tộc bên ngoài liên thủ công kích Hoàng Mị Tộc, một khi việc này truyền ra, đại tộc Hoang giới nhất định sẽ đặc biệt chú trọng, dự tính Tinh Không Tộc cũng sẽ lập tức phái cường giả tới.
Cũng may Dạ Xoa Tộc mạnh hơn Hoàng Mị Tộc rất nhiều, Hoàng Mị tộc trừ biết ẩn thân và đào đất ra thì không có được năng lực gì quá vượt trội. Hơn nữa Hoàng Mị Tộc biết ẩn thân cũng không nhiều, Hoàng Mị Tộc bình thường lại rất dễ bị chém giết.
Dạ Xoa Tộc dốc hết lực lượng tinh nhuệ, cục diện chẳng mấy chốc nghiêng hẳn sang một bên, nữ vương Dạ Xoa Tộc đích thân ra tay, mị hoặc một mảnh đại quân Hoàng Mị Tộc. Tiếp đó xương đầu lâu bay đầy trời, đồ sát từng mảnh từng mảnh đại quân Hoàng Mị Tộc.
Đại quân từng bước thôi tiến, một ngày sau phía trưởng lão Dạ Xoa Tộc truyền về tin thắng trận, thông báo đã chiếm lĩnh hoàn toàn khu vực lối ra.
Thông đạo vẫn chưa bị hủy đi, thực ra Hoàng Mị Tộc cũng muốn mượn lối ra kia đi thông với thế giới bên ngoài, để cướp bóc một ít tài nguyên. Địa bàn Hoàng Mị Tộc chiếm cứ trong Hoang giới quá nhỏ, tài nguyên quá ít.
Trong lòng Lục Ly đại định, thế cục chính đang phát triển theo hướng thuận lợi. Bất luận thế nào chỉ cần có thể ra ngoài liền là đại thắng, chí ít cứu trở về Bạch Thu Tuyết, nàng còn được đến một loại thần thuật nghịch thiên.
- Chuẩn bị ra ngoài!
Lục Ly đã đợi không kịp, trước cứ đi ra ngoài rồi tính, còn chuyện sau đó cứ giao cho nữ vương Dạ Xoa Tộc. Hắn dặn dò Bạch Thu Tuyết mấy câu, nói nàng đi tìm nữ vương Dạ Xoa Tộc, để nữ vương nghĩ cách chiếm lấy khu vực này làm địa bàn lâu dài, đảm bảo lối đi không bị các tộc quần còn lại công chiếm, hơn nữa còn phải bảo đảm tin tức tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài.
Bạch Thu Tuyết và nữ vương Dạ Xoa Tộc giao lưu một phen, nữ vương Dạ Xoa Tộc không có nửa câu nói nhảm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ. Chẳng qua nữ vương Dạ Xoa Tộc có chút không nỡ khi phải rời xa Bạch Thu Tuyết, hi vọng Bạch Thu Tuyết lưu tại Dạ Xoa Tộc, nói Dạ Xoa Tộc sẽ cung cấp hết thảy tài nguyên tu luyện, giúp Bạch Thu Tuyết đề thăng cảnh giới.
Bạch Thu Tuyết tự nhiên cự tuyệt, nhưng không nói chết. Nàng nói rất nhanh sẽ lại trở về, khi đó nhất định sẽ dẫn dắt Dạ Xoa Tộc xưng bá Hoang giới
Nữ vương Dạ Xoa Tộc đại hỉ, ngàn ân vạn tạ, cảm động đến rơi nước mắt. Mục đích Bạch Thu Tuyết cũng đạt tới, dưới sự yểm hộ của đại quân, cùng theo đám người Lục Ly phóng tới lối ra.
Đến lối ra, xung quanh quả nhiên đều đã được trưởng lão Dạ Xoa Tộc chiếm giữ. Lục Ly vẫn chưa thực sự yên tâm, phải để Bạch Thu Tuyết lần nữa khuyên nhủ trưởng lão Dạ Xoa Tộc một phen, để các nàng coi nơi này như là cấm địa, bất kỳ người nào đều không được đến gần.
- Đi!
Lục Ly dẫn đầu tiến vào trong đầm lầy, cấm chế truyền tống dưới đáy đầm quả nhiên vẫn còn, chúng nhân nối đuôi nhau đi ra, bạch quang lóe lên, rốt cục đã quay về tiểu thế giới Lục Ải Nhân.
- Tốt rồi.
Về lại thế giới Lục Ải Nhân, Lục Ly và Dạ Tra liếc nhau, cả hai đều như trút được gánh nặng. Bên ngoài đám người Bạch Lãnh vẫn đứng canh chừng, võ giả Mệnh Luân Cảnh trú đóng ở đây lên tận hơn nghìn người.
- Tuyết nha đầu!
Nhìn thấy Bạch Thu Tuyết, tròng mắt Bạch Lãnh sáng rực lên, kích động kêu nói. Tròng mắt Bạch Thu Tuyết cũng đỏ, mặc cho trên người đầy nước bùn, chạy vội tới, quỳ gối xuống đất nghẹn ngào nói:
- Thu Tuyết không hiểu chuyện, để Lãnh thúc lo lắng.
- Đứng dậy, trở về bình an là tốt rồi.

Thần sắc Bạch Lãnh không giấu được an vui, Bạch Thu Tuyết chính là hi vọng của Bạch gia, hắn một mực xem đứa cháu này như con gái mình.
- Vũ Hóa Thần!
Lục Ly không quản Bạch Thu Tuyết, đi đến bên người Vũ Hóa Thần trầm giọng nói:
- Ngươi lập tức ra ngoài triệu tập thợ khéo và vật liệu, ta muốn kiến tạo một đại trận ở chỗ này, phong kín cấm chế truyền tống nơi đây lại, không thể để cho bất cứ kẻ nào bên trong đi ra.
- Hả?
Vũ Hóa Thần không khỏi kinh ngạc, những người còn lại cũng nghi hoặc nhìn sang Lục Ly.
Lục Ly vung tay để Bạch Lãnh dẫn theo tất cả Bất Diệt Cảnh và Mệnh Luân Cảnh lui ra, lúc này mới giải thích nói:
- Trong Hoang giới kia không chỉ có mỗi Hoàng Mị Tộc và Dạ Xoa Tộc, mà còn có rất nhiều chủng tộc khủng bố, ít nhất cũng phải có mười mấy tên Nhân Hoàng Cảnh, nếu để cho bọn hắn đi ra, Bắc Mạc liền xong rồi.
- Cái này
Sắc mặt chúng nhân đại biến, lời này của Lục Ly thành công kinh hãi nguyên đám người tại trường, Dạ Tra hiểu ý Lục Ly, lập tức gật đầu nói:
- Đích xác không thể để chủng tộc bên trong đi ra, bằng không Bắc Mạc tất sẽ sinh linh đồ thán.
Tử Hoàn Kiều cau mày, hắn khó hiểu hỏi:
- Nếu bên trong đã có chủng tộc và cường giả khủng bố như thế, vì sao không phá hủy thông đạo này luôn đi?
Hủy đi thông đạo chẳng phải nhất lao vĩnh dật? Vì cớ gì Lục Ly còn muốn tốn công tống sức phong ấn nơi này?
Lục Ly tự nhiên không thể nói ra nguyên nhân chân thực được, hắn dừng một lát mới giải thích nói:
- Dạ Xoa tộc đã chiếm cứ lối ra bên kia, bởi thế trước mắt tạm thời vẫn an toàn. Chúng ta kiến tạo đại trận phong ấn ở chỗ này, vạn nhất có lượng lớn dị tộc xâm lấn, chúng ta chỉ cần hủy đi thông đạo nối liền thế giới Lục Ải Nhân với Bắc Mạc là được. Các ngươi cũng thấy được trong thế giới kia có rất nhiều linh tài, sau này chúng ta có thể nghĩ cách len lén tiến vào thu hoạch chút linh tài.
- Đúng a!
Tròng mắt chúng nhân lập tức sáng lên, bọn hắn đều tận mắt thấy được linh tài ở thế giới kia, khắp nơi đều có a. Dù hiện tại không thể đi vào cướp đoạt, sau này hẳn rằng sẽ có cơ hội.
- Chư vị!
Lục Ly thần sắc trịnh trọng dặn dò nói:
- Trừ mấy người chúng ta ra, không thể nói cho bất kỳ ai khác biết về tình hình trong tiểu thế giới kia, thậm chí vợ con các ngươi cũng không thể nói. Thế giới kia không chỉ có một lối ra, nghe nói còn có một lối ra kết nối với Trung Châu. Thậm chí có khả năng thế giới này là địa bàn của đại gia tộc siêu cấp nào đó tại Trung Châu, bởi thế một khi truyền ra để phía Trung Châu biết được, hậu quả không thể tưởng tượng.

- Ừm ừm!
Chúng nhân vội vàng gật đầu, không ai dám chủ quan, trong việc này lợi ích của Lục Ly và tất cả mọi người là nhất trí. Một khi sự tình truyền ra, để các đại tộc Trung Châu nhúng tay vào, sợ rằng tất cả gia tộc ở đây đều sẽ bị chém tận giết tuyệt.
- Được rồi, mọi người tạm thời ở lại đây trấn thủ một đoạn thời gian, chờ đại trận kiến tạo hoàn tất lại đi ra.
Lục Ly dặn dò thêm một câu, Vũ Hóa Thần vội vàng dẫn người đi ra, kiến tạo đại trận ngược lại không khó, các đại gia tộc Bắc Mạc đều có nhân tài và vật liệu tương ứng.
Bạch Thu Tuyết để Bạch Lãnh đưa tin ra ngoài thông báo cho Yên phu nhân, riêng nàng lại không lập tức đi ra. Nghe nói Lục Ly vì tìm nàng mà đồ sát toàn bộ Lục Ải Nhân trong tiểu thế giới, nàng vừa cảm động, lại vừa có chút không nỡ rời đi.
Chúng nhân trú đóng ở phụ cận đầm lầy, bên cạnh vừa khéo có một con sông nhỏ, mọi người hạ trại ngay bên sông, tắm rửa một phen, sau đó sai người đi bắt dã thú ăn một bữa no nê.
Bờ sông.
Gió mát hiu hiu, Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đứng bên bờ sông, đây là Bạch Thu Tuyết chủ động tìm tới Lục Ly. Chẳng qua sau khi Lục Ly dẫn nàng đi đến bờ sông, nàng lại trầm mặc không nói, một mực nhìn mặt nước suy nghĩ xuất thần.
Thoát khỏi hiểm địa, người cũng cứu ra được, nội tâm Lục Ly hoàn toàn tĩnh lặng. Phong cảnh như vẽ, giai nhân ở bên, tâm tình hắn cũng mỹ mãn lạ thường, hắn quay đầu nhìn nét mặt như ngọc của Bạch Thu Tuyết, hỏi:
- Thu Tuyết, ngươi đang nghĩ gì?
Bạch Thu Tuyết lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, ta học được bí thuật thần thông Dạ Xoa Tộc, còn là loại bí thuật hạ lưu như thế, sau này ngươi sẽ không ghét bỏ ta chứ?
Lục Ly nhịn không được bật cười, thì ra nha đầu đang lo lắng cái này, nàng học được bí thuật thần thông dị tộc, cảm thấy mình không còn thuần khiết được như trước, thế nên trong lòng mới có lo lắng.
Lục Ly đưa tay bắt lấy tay ngọc mềm mại của Bạch Thu Tuyết, khẽ nói:
- Thu Tuyết, ta nhất thống Bắc Mạc, kiến lập Thần Vũ đế quốc. Hiện giờ đế quốc đang thiếu Đế hậu, ngươi nguyện ý hạ mình chứ?
Mặt Bạch Thu Tuyết thoáng đỏ lên, giãy thoát khỏi tay Lục Ly, tựa giận dỗi lại tựa xấu hổ nói:
- Ta đang hỏi chuyện ngươi, ngươi nói cái này làm gì?
Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả, trêu đùa nói:
- Đừng nói chỉ tu luyện một loại bí thuật, dù ngươi có biến thành Dạ Xoa Tộc ta cũng sẽ không ghét bỏ. Đương nhiên sau này bí thuật thần thông hạ lưu kia ngươi chỉ được dùng với mỗi mình ta.
- Ngươi … đồ lưu manh!
Bạch Thu Tuyết thẹn đến không mặt gặp người, ôm mặt chạy vội mà đi, làn váy tung bay, tựa như một con bướm nhỏ khe khẽ nhảy múa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.