Chương trước
Chương sau
Trên Bạch Đế Sơn chiến hỏa kéo dài, nơi khác cũng như vậy. Toàn bộ Thiên Đảo Hồ đều dấy lên mưa máu gió tanh, khắp nơi đều là chiến đấu, hoặc là nói... Khắp nơi đều là đồ sát.
Cường giả của Thiên Đảo Hồ lúc này đều tụ tập trên Bạch Đế Sơn, người còn lại đều rất yếu, nhiều nhất chỉ có một số Hồn Đàm cảnh, thỉnh thoảng có nơi còn lưu lại một hai Mệnh Luân cảnh.
Liên quân của ba nước lần này xâm nhập Thiên Đảo Hồ đều do Mệnh Luân cảnh dẫn đội, mỗi một đội nhân mã đều có ba bốn Mệnh Luân cảnh.
Cho nên. . .
Trừ bên Lạc Thần Thành, tất cả phương hướng còn lại đều là đồ sát. Ba vương tộc hận Thiên Đảo Hồ tới thấu xương, lần này đại quân tiến vào Thiên Đảo Hồ, bên trên không có bất kỳ chỉ thị gì.
Không có chỉ thị, chứng tỏ có thể tùy ý làm bừa!
Giết người cướp của, gian dâm cưỡng hiếp, muốn thống khoái thế nào thì cứ thống khoái như thế. Bắc Mạc võ giả mỗi ngày đều chém giết, nội tâm đã tiềm tàng lệ khí. Một cơ hội phát tiết tốt như này thì sao có thể bỏ qua? Một đại quân nếu không có cường giả ước thúc, đối với dân thường mà nói đó chính là hạo kiếp.
Điều này có lẽ nhìn thì rất tàn nhẫn, rất không có nhân tính, nhưng đây là hiện thực, đây là chiến tranh. Loại chuyện này ở Bắc Mạc, ở toàn bộ thế giới đều thường xuyên phát sinh.
Cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, đây là pháp ắc sinh tồn của Bắc Mạc.
...
Lạc Thần Đảo rất im lặng, kẻ địch xâm phạm đích xác đã bị trảm sát toàn bộ. Tứ trưởng lão Dạ Kiêu của Thanh Loan tộc một mình đồ sát hết thảy, một Quân Hầu cảnh càn quét mấy ngàn võ giả cấp thấp, điều này là quá đơn giản.
Lục Ly tọa trấn Lạc Thần Thành, vốn ngụ ở trong hậu viện ban đầu. Hắn không ngủ và nghỉ ngơi, cũng không tu luyện, trong đầu đều là khuôn mặt tuyệt mỹ của Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương.
Hắn có nhận được truyền tin của Yên phu nhân, Yên phu nhân bảo hắn hàng năm đốt chút tiền giấy tế bái cho bọn họ. Điều này khiến trong lòng Lục Ly rất không thoải mái, nhưng hắn lại đành bất lực.
Có ân tình thì phải trả!
Vấn đề là bản thân Lục Ly lại không có năng lực này, dẫn theo Minh Vũ Dạ Tra Dạ Kiêu đi chịu chết? Đó là không công bằng đối với ba người bọn họ. Vì giúp hai bằng hữu, lại hại chết ba thủ hạ trung thành và tận tâm đi theo mình? Loại chuyện này Lục Ly không làm được.
- Thực lực, vẫn là thực lực không đủ, thực lực của ta vẫn quá thấp.
Lục Ly khẽ thở dài, từ trước tới giờ hắn luôn cho rằng tốc độ tu luyện của mình là rất nhanh, chiến lực của mình đã rất nghịch thiên. Hiện tại xem ra vẫn chưa đủ, vẫn quá thấp, không có thực lực, hắn lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương bị giết.
Vù!
Bên ngoài truyền đến một thanh âm rất nhỏ, Minh Vũ giống như u hồn nhẹ nhàng tiến vào, bẩm báo:
- Thám báo truyền tin Vũ Hóa Thần dẫn người tới, từ Liệt Hỏa Đảo cưỡi phi thuyền thiết giáp tiến đến, chắc nhiều nhất là nửa canh giờ nữa sẽ có thể đến chỗ chúng ta.
Lục Ly đứng dậy nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Ừ, truyền tin bảo Dạ Kiêu đi tra xét tình huống cụ thể, xem có bao nhiêu cường giả tới.
- Dạ Kiêu?
Minh Vũ vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, Lục Ly tỉnh ngộ, vội nói:
- Chính là một trong hai người của Huyết Sát Đảo, ngươi phái người truyền tin cho Liễu Di, bảo nàng ta chuyển cáo là được.

- Vâng!
Minh Vũ bay ra ngoài tìm Bùi An, Bùi An vội vàng an bài thám báo đi truyền tin. Minh Vũ rất nhanh lại bay về, đứng bên cạnh Lục Ly, trầm mặc một lát, vẫn không nhịn được hỏi:
- Thiếu chủ, hai người đó là ai? Ta cảm thấy bọn họ không giống như Nhân tộc bình thường.
- Cảm giác của ngươi là đúng!
Lục Ly cười cười, nói:
- Có điều không thể nói thân phận của bọn họ với ngươi được, ta đã đáp ứng với bọn họ là sẽ không nói cho bất kỳ ai. Sau này có cơ hội thích hợp sẽ nói với ngươi, ngươi chỉ cần biết, bọn họ là trung thành tuyệt đối.
Minh Vũ đảo mắt, hỏi:
- Trung thành với ngươi? Hay là trung thành với phụ thân ngươi?
- Ta!
Lục Ly cười lạnh lùng, hỏi ngược lại:
- Sao? Ngươi không tin ta có năng lực này à?
- Ừ.
Minh Vũ rất thật thà nói:
- Ta quả thực có chút hoài nghi, tuy thiếu chủ thiên tư tung hoành, trên người có rất nhiều chỗ kỳ lạ, nhưng muốn hai Quân Hầu cảnh thần phục thì vẫn chưa đủ. Cường giả đều có tôn nghiêm và ngạo khí, nếu không phải có nguyên nhân đặc thù, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Lục Ly không tức giận, ngược lại có chút thích sự thật thà này của Minh Vũ, hắn gật đầu nói:
- Đích xác là có nguyên nhân đặc thù, trên thực tế... Chuyện này ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy rất mơ hồ. Thôi không nói nữa, chuẩn bị chiến đấu đi.
Lục Ly dẫn theo Minh Vũ đi ra ngoài, trong đại điện bọn Bùi An đều đứng đó với vẻ bất an. Dù sao lần này chính là Vũ Hóa Thần đích thân đến, người của Lục Ly có thể chống đỡ được sao?
Sau khi Lục Ly vào cũng không lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi. Tốc độ của Dạ Kiêu rất nhanh, nhiều nhất là hơn nửa canh giờ sẽ có tin tức báo về.
Quả nhiên.
Sau hơn nửa canh giờ, một quỷ ảnh đột nhiên từ bên ngoài nhẹ nhàng tiến vào, khiến đám người Bùi An hoảng sợ. Một người tiến từ ngoài vào không ngờ lại không có ai phát hiện?
Nhìn thấy đám người như lâm đại địch, Lục Ly xua tay nói:
- Là người của ta, Tứ tứ trưởng lão, tình huống thế nào?
Lục Ly không gọi tên của Dạ Kiêu, sợ bị  người ta từ trong hai chữ Dạ Kiêu đoán ra tình báo. Dạ Kiêu hơi khom người, giọng khàn khàn, nói:
- Công tử, có một Quân Hầu cảnh trung kỳ tới, còn có ba Bất Diệt cảnh, mười mấy Mệnh Luân cảnh. Dựa theo tốc độ thì chắc hơn nửa canh giờ nữa là sẽ tới bên này.
Dạ Kiêu và Dạ Tra không gọi Lục Ly Thánh Chủ, mà xưng hô là công tử. Như vậy người ngoài không thể suy đoán ra  quan hệ của bọn họ, có thể che giấu được rất nhiều tin tức.

- Phụ cận có Quân Hầu cảnh khác ẩn núp không? Vũ Hóa Thần có phát hiện ra ngươi không?
Lục Ly hỏi, Dạ Kiêu cúi đầu nói:
- Chỉ có một Quân Hầu cảnh, ta có thể khẳng định. Hắn không phát hiện ra ta, điểm này ta có thể chắc chắn.
- Tốt lắm!
Lục Ly xoay người nhìn về phía một tấm bản đồ treo trên vách tường, chỉ vào một hòn đảo nhỏ ở phía nam nơi này, nói:
- Vậy khai chiến ở đây đi, Tư trưởng lão, ngươi trở về bảo tộc trưởng của nhà ngươi tới đây, chúng ta đến nơi này chờ Vũ Hóa Thần.
Dạ Kiêu nhìn bản đồ, có chút do dự nói:
- Công tử không cần phải tự đi, cứ giao cho tộc trưởng và ta, chúng ta cam đoan sẽ lấy được đầu họ.
- Không sao, có các ngươi bên cạnh, Vũ Hóa Thần có thể khiến ta  bị thương sao?
Lục Ly lạnh lùng cười nói:
- Hơn nữa đại chiến kinh thiên như vậy, học tập cơ hội tốt để học tập, ta sao có thể bỏ qua?
- Vậy được!
Dạ Kiêu nhìn Minh Vũ, nghĩ với cảnh giới của Vũ Hóa Thần thì cũng cần quá lo lắng. Hắn hóa thành một đạo gió mát lướt đi, Lục Ly nhìn Minh Vũ, hai người đều cùng bước ra ngoài.
Bùi An vội vàng đi theo, nói:
- Đảo chủ, chúng ta theo ngươi xuất chiến!
Những người còn lại đều tỉnh ngộ, đại chiến kinh thiên như vậy sao có thể bỏ qua? Hơn nữa người dưới tay Lục Ly không ngờ có thể diệt sát Quân Hầu cảnh? Lúc này Lục Ly ở trong lòng mọi người đã biến thành một cặp đùi rất to, mọi người sao có thể không ôm chặt một chút?
- Cút đi!
Lục Ly lạnh lùng liếc qua, nói:
-  Ở yên trong thành, thám báo ở phụ cận cũng không được phái đi, nếu không bị ngộ sát thì cũng đừng trách ta.
Lục Ly không muốn tiết lộ bất kỳ tình báo gì về Thanh Loan tộc, tất nhiên không thể để nhóm người này tới quan chiến. Nhóm người này là mặt hàng gì thì trong lòng Lục Ly biết rất rõ, tùy thời đều có thể bán đứng hắn.
- Đi!
Hắn nhìn Minh Vũ, Minh Vũ túm lấy hắn, hóa thành một đạo tàn ảnh, nhảy mấy cái liền ra khỏi Lạc Thần Thành, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Đám người Bùi An thì khẩn trương đứng chờ ở quảng trường trong thành, nếu trận chiến này Lục Ly thắng, bọn họ sẽ triệt để được an toàn. Nếu thua, Vũ Hóa Thần khẳng định sẽ huyết tẩy Lạc Thần Thành, bọn họ vẫn phải chết.
 
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.