Chương trước
Chương sau
Trận vong!
Hai chữ này tựa như sấm sét giữa trời quang, nổ vang trong đầu Yên phu nhân và Bạch Thu Tuyết, khoảnh khắc đó đầu óc hai người trống rỗng, chỉ còn lại hai chữ “trận vong”.
Trận vong ý là, trừ Bạch Lãnh và năm tên Bất Diệt Cảnh ra, toàn bộ những người còn lại đều chết sạch. Bạch Hỉ chết rồi, Thiên Ngục lão nhân cũng chết rồi!
Thiên Ngục lão nhân chết rồi!
Cảm giác đây như là một câu chuyện cười, cường giả xếp hạng thứ ba trên Chiến Thần Bảng Bắc Mạc, làm sao có thể chết được? Chiến thần bất bại đã từng lấy một địch ba, còn đánh trọng thương tộc trưởng hai đại Vương tộc, Thần của Thiên Đảo Hồ làm sao lại có thể chết được?
Ở trong lòng tất cả mọi người Thiên Đảo Hồ, trừ phi Thiên Ngục lão nhân chết già, bằng không ai cũng không giết được hắn. Năm đó Nhân Hoàng Cảnh Lục Nhân Hoàng đều đánh không chết hắn, ở Bắc Mạc ai có thể giết được hắn?
Yên phu nhân và Bạch Thu Tuyết còn rất rõ ràng, nếu nói ở Bắc Mạc ai có công phu bảo mạng mạnh nhất, vậy tuyệt đối không phải đệ nhất nhân Chiến Thần Bảng Bắc Mạc, mà là Thiên Ngục lão nhân.
Nếu đã thế, ai có thể giết chết hắn?
Bằng vào tộc trưởng ba đại Vương tộc và Vũ Hóa Thần, Yên phu nhân không tin, Bạch Thu Tuyết cũng không tin. Hai người liếc nhau, rất nhanh liền nhớ tới hai người.
Cường giả xếp hạng thứ nhất và thứ hai trên Chiến Thần Bảng Bắc Mạc, nếu nói ai có thể giết chết Thiên Ngục lão nhân, vậy thì chỉ có hai người này.
- Không thể nào là người đầu tiên!
Yên phu nhân lập tức loại bỏ người đầu tiên, bởi vì người này là tổng quản Thần Miếu Bắc Mạc. Thần Miếu chưa từng tham dự vào phân tranh giữa bất kỳ thế lực nào, đây là điều được toàn thiên hạ công nhận.
Từ khi nhân loại bắt đầu có ghi chép về lịch sử, Thần Miếu đã sừng sững trên khắp thế giới, chưa bao giờ nghe nói qua Thần Miếu lẫn vào phân tranh giữa các thế lực.
- Người thứ hai …
Rất nhanh Yên phu nhân nhớ tới người thứ hai, tròng mắt nàng dần chuyển lạnh, xếp hạng thứ hai là tổng quản Thiên Phạt đấu giá trường Bắc Mạc, Đỗ Tử Tranh.
Người ngoài không biết bối cảnh Thiên Phạt đấu giá trường, Yên phu nhân lại rất rõ ràng, đấu giá trường này có bối cảnh rất sâu.
Trên khắp thế giới, bao gồm rất nhiều thành trì Trung Châu đều có Thiên Phạt đấu giá trường. Sở dĩ đấu giá trường này có thể tiến vào Thiên Ngục Thành, cũng là bởi gia tộc đứng sau nó cực kỳ cường đại.
Đỗ gia!
Một trong bốn đại cự đầu ở bắc bộ Trung Châu, gia tộc lục phẩm, Đỗ gia!
Gia tộc tứ phẩm nhất định phải có được ba tên Mệnh Luân Cảnh, gia tộc ngũ phẩm nhất định phải có được ba tên Bất Diệt Cảnh, gia tộc lục phẩm nhất định phải có ba tên Quân Hầu Cảnh.
Đây là điều kiện cơ bản, thường thường gia tộc ngũ phẩm cường đại đều sẽ có
Quân Hầu cảnh. Tựa như ba đại Vương tộc, tựa như Bạch gia Vũ gia, bọn họ đều có Quân Hầu Cảnh, chỉ là không đủ ba người mà thôi.
Mặc dù Đỗ gia chỉ là gia tộc lục phẩm, nhưng tộc trưởng lại là Nhân Hoàng Cảnh.
Bởi thế ở Bắc Mạc không có bất kỳ thế lực nào dám chọc được Đỗ gia, Đỗ gia cũng nhẹ nhàng mở ra Thiên Phạt đấu giá trường trên khắp các thành lớn tại Bắc Mạc.
Đỗ gia có rất nhiều đấu giá trường ở Bắc Mạc, sản nghiệp lớn như thế tự nhiên cần cường giả tọa trấn, uy hiếp quần hùng. Tổng quản Đỗ gia trấn giữ ở chỗ này là Đỗ Tử Tranh, một tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, chiến lực được công nhận đứng thứ hai tại Bắc Mạc, xếp trên cả Thiên Ngục lão nhân.

- Đỗ gia, được lắm!
Yên phu nhân cắn răng nghiến lợi rống lên, Thần Miếu tuyệt đối sẽ không động thủ, bằng vào tộc trưởng ba đại Vương tộc và Vũ Hóa Thần thì cũng không giết được Thiên Ngục lão nhân. Như vậy cách giải thích hợp lý duy nhất chính là tổng quản Đỗ gia tại Bắc Mạc, Đỗ Tử Tranh đã can dự vào việc này.
- Xong rồi, xong rồi.
Bạch Thu Tuyết lại không nghĩ tới báo thù rửa hận, mà cả người xụi lơ trên ghế, không ngừng lẩm bẩm hai chữ này.
Sâu trong linh hồn nàng cũng bắt đầu run rẩy, nàng rất sợ hãi. Không phải là sợ chết, mà là sợ tất cả mọi người Bạch gia đều bị giết, Thiên Đảo Hồ sẽ bị huyết tẩy.
Thiên Đảo Hồ là nỗi nhục của ba đại vương quốc, Thiên Đảo Hồ còn tồn tại ngày nào, ngày đó mặt mũi ba đại Vương tộc còn không sáng lên được.
Không có Thiên Ngục lão nhân, thậm chí Bạch Hỉ cũng chết trận, Thiên Đảo Hồ không còn lực lượng để đối kháng ba đại Vương tộc. Phỏng chừng không bao lâu nữa, đại quân ba đại Vương tộc sẽ tràn vào Thiên Đảo Hồ, dìm nơi đây vào trong biển máu.
Trốn …
Thiên Đảo Hồ nằm giữa ba đại vương quốc, muốn chạy gần như là điều không thể. Toàn bộ con em Bạch gia đều phải chết, đều phải bị ba đại Vương tộc huyết tẩy. Ba đại Vương tộc và Vũ gia tuyệt đối sẽ không tha cho đệ tử Bạch gia nào trốn thoát, mà sẽ trừ cỏ tận gốc.
- Báo ..
Lại một tiếng trầm hống từ đằng xa vọng lại, một tên thống lĩnh như cuồng phong chạy vội tới, khuỵu gối quỳ xuống nói:
- Phu nhân, Lãnh gia đưa tin để ngươi an bài hậu sự, lập tức bắt tay bố trí. Không tới mười ngày, đại quân ba đại Vương tộc tất đến.
- Biết rồi, đi xuống đi.
Yên phu nhân vô lực phất phất tay, cả người tựa như mất đi hồn phách. Nàng đột nhiên đưa tay vuốt vuốt mặt, tóc mai có chút lăng loạn, hít một hơi thật dài, sau đó khẽ kêu nói:
- Bạch Đinh, truyền lệnh của ta, hiện tại toàn bộ Bạch gia do ta tiếp quản, khởi động kế hoạch Tiềm Long.
Bất luận đại gia tộc nào cũng đều sớm lưu lại đường lui, chí ít bảo tồn một ít hỏa chủng, không đến mức bị người diệt tộc. Đưa đi một ít con em tinh anh, mang theo một nhóm tài phú và linh tài. Để sau này có cơ hội Đông Sơn tái khởi, kế hoạch Tiềm Long chính là một kế hoạch rút lui như thế.
- Người đâu, lập tức đưa tin để Hạ Sương trở về!
- Truyền lệnh phong tỏa Bạch Đế Sơn!
- Truyền lệnh phong tỏa Thiên Ngục Thành, chỉ cho vào không cho ra, phong tỏa hết thảy tin tức.
- …
Yên phu nhân miễn cưỡng hồi thần lại, bắt đầu truyền đạt một loạt mệnh lệnh. Thân là nhân vật số bốn của Bạch gia, Yên phu nhân rất rõ ràng mình không thể loạn, giờ cũng không phải lúc để bi thương, mỗi một mệnh lệnh nàng đưa ra lúc này đều có thể cứu được tính mạng rất nhiều người Bạch gia.
- Kế hoạch Tiềm Long?
Thường niên đi theo bên người Thiên Ngục lão nhân, Bạch Thu Tuyết rất rõ ràng kế hoạch này. Nước mắt lặng lẽ trượt xuống trên gò má, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ.
Kế hoạch Tiềm Long là để con em Bạch gia tiến vào trong một tiểu thế giới tại Thiên Đảo Hồ, sau đó triệt để phong bế tiểu thế giới kia.
Chỉ cần dùng thủ đoạn đặc thù cường hành hủy đi thông đạo nối liền tiểu thế giới với bên ngoài, người bên ngoài liền không cách nào tiến vào.
Tương tự, người Bạch gia cũng sẽ vĩnh viễn không ra được. Trừ phi có thể xuất hiện một cường giả nghịch thiên, luyện hóa tiểu thế giới kia.

Trong tiểu thế giới rất thiếu thốn linh tài, liệu có thể sản sinh ra cường giả nghịch thiên được ư?
Ánh mắt Bạch Thu Tuyết thoáng trở nên ảm đạm, nàng cho rằng, so với cẩu thả sống tạm trong tiểu thế giới, còn không bằng oanh oanh liệt liệt chiến tử.
Hưu!
Lạc Thần thành, một đạo bóng người như quỷ hồn hướng tới hậu viện Lục phủ. Trên mặt hắn mang theo mặt nạ Quỷ Sát, hành tung quỷ dị, nhìn qua quả thực không khác gì quỷ hồn.
Ầm!
Hắn trực tiếp đẩy cửa phòng ra, Lục Ly đang tu luyện bên trong lập tức bừng tỉnh.
Lục Ly và Minh Vũ nhìn nhau một cái, nội tâm trầm xuống, hỏi:
- Minh Vũ, đã xảy ra chuyện gì?
Ngữ khí Minh Vũ cực kỳ ngưng trọng, khoái tốc nói:
- Xảy ra chuyện lớn, Thiếu chủ, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi Thiên Đảo Hồ.
Lục Ly nhíu mày hỏi:
- Nói kỹ chút, còn nữa, mau chóng là nhanh mức nào?
- Thiên Ngục lão nhân chết rồi, Bạch Hỉ chết cũng rồi. Nhiều nhất mười ngày, đại quân ba đại vương quốc liền sẽ tiến công Thiên Đảo Hồ.
Minh Vũ không nói cụ thể, chỉ giới thiệu sơ lược vài câu, hắn nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi nhanh an bài, ba ngày sau chúng ta rời khỏi Thiên Đảo Hồ, đi Trung Châu.
- Đều chết hết?
Nét mặt Lục Ly tràn đầy vẻ chấn kinh, hắn trầm tư một lát mới hỏi:
- Ba ngày sau ngươi có thể mang đi bao nhiêu người? Có thể mang theo được toàn bộ người Liễu gia không?
- Không thể!
Minh Vũ rất khẳng định nói:
- Ta cùng lắm chỉ mang được hai ba người, bằng không chúng ta đều đi không được. Thiếu chủ ngươi an bài đi, ta đi trước xử lý sự tình.
Nói xong, Minh Vũ trực tiếp hóa thành u hồn bay đi. Hai hàng lông mày Lục Ly nhíu lại thành hình chữ “Xuyên”, sớm đi trễ đi đối với hắn mà nói đều như nhau, nhưng hắn có thể phủi đít mà đi, Liễu gia thì sao?
- Mười ngày? Mười ngày quá ngắn!
Lục Ly khẽ thở dài, thời gian quá ngắn, nếu lại nhiều thêm nửa tháng thì hay biết mấy. Đến lúc đó toàn bộ đám người Dạ Tra hẳn sẽ đều xuất quan, dù quân đội ba đại Vương tộc có tới, hắn cũng có thể giữ được Lạc Thần đảo.
Hiện tại lại chỉ dựa vào một mình Minh Vũ, nếu hắn lưu lại, như vậy tuyệt đối sẽ bị đại quân ba nước xé thành mảnh nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.