Chương trước
Chương sau
 
Lúc này Vũ Lăng Thành đã máu chảy thành sông, Thiên Đà Tử hoàn toàn thi hành mệnh lệnh của Lục Ly, phàm là võ giả mặc chiến giáp màu nâu đều bị chém giết, Lục Ly cũng giết đỏ mắt, thấy võ giả mặc chiến giáp của Bộ gia liền giết.
Cũng may Lục Ly còn không có mất đi lý tính, không có động thủ với bình dân và gia quyến. Ở Bắc Mạc chém giết võ giả là sự tình bình thường, nhưng nếu giết gia quyến, hài tử, lão nhân và bình dân, thì sẽ bị thế nhân phỉ nhổ.
Lần này Bộ gia làm rất quá phận, chém chết già trẻ lớn bé của Địch Long bộ lạc, treo thi lên hàng rào, để cho Lục Ly tức giận chính là bới mộ phần của ông ngoại hắn, đã chết mười mấy năm, còn không cho tiền nhân nghỉ ngơi.
Lần này là Vũ gia ở sau lưng bố cục, Lục Ly chuẩn bị cho Vũ gia một cái giáo huấn, thu hồi chút lợi tức. Đợi đám người Dạ Tra đi ra, hắn sẽ tự mình dẫn người tiến vào Vũ Đế Thành, chém giết tộc trưởng Vũ gia.
Bộ gia là gia tộc tam phẩm, chỉ có một Mệnh Luân cảnh, nhưng đã chạy. Những người còn lại không có chút ý chí chiến đấu nào, có thể chạy đều chạy, trốn không thoát thì bị Lục Ly và Thiên Đà Tử chém giết.
Võ giả của Bộ gia rất nhiều, ít nhất Lục Ly và Thiên Đà Tử phát hiện, võ giả trong thành không mặc chiến giáp màu nâu chỉ tầm mấy ngàn.
Thiên Đà Tử quét nhìn xung quanh, sau đó nhìn Lục Ly toàn thân là máu hỏi:
- Chủ nhân, chạy trốn có giết hay không?
- Quên đi, rút lui!
Lục Ly giết người giết đến chết lặng, hắn bình tĩnh lại, biết nếu như còn không đi, hai người có thể sẽ vĩnh viễn lưu lại ở nơi này.
Thiên Đà Tử gật đầu, mang theo Lục Ly ngồi Mệnh Luân bay đi, tốc độ đạt đến cực hạn, rất nhanh liền biến mất ở chân trời xa xa. Chỉ lưu lại một Vũ Lăng Thành bị máu tươi nhuộm đỏ, còn có vô số bình dân bị dọa ngốc.
Kỳ thực đại đa số bình dân ở Vũ Lăng Thành đều là trước kia lưu lại, cái tên Lục Ly này, bọn họ không hề xa lạ, Vũ gia đã từng hỏi thăm rất nhiều tình báo về tỷ đệ Lục Ly.
Vô số người thổn thức, một khách khanh nho nhỏ của Liễu gia ngày đó, lại trưởng thành đến trình độ như vậy. Mặc dù người Địch Long bộ lạc chết hết, nhưng có thể nhắm mắt sao?
Thiên Đà Tử rất cẩn thận!
Mang theo Lục Ly bay về phía Thiên Đảo Hồ, sau khi đi một đoạn rất dài, thì tiềm hành xuống dưới đất, cải trang cách ăn mặc cho Lục Ly, mình cũng súc cốt đổi hình, cẩn thận đi đường vòng trở về Thiên Đảo Hồ.
...
Đám người Lục Ly đi rất lâu, phương bắc có một chiếc phi thuyền to lớn phá không bay đến, trên boong tàu, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đứng ở phía trước nhất, Liễu Di theo bên người, còn có hai trưởng lão, về phần đám người Bạch Hỉ thì ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi.
Sở dĩ tới nhanh như vậy, cũng không phải tốc độ của phi thuyền nhanh, mà là Bạch Thu Tuyết lo lắng cho Lục Ly. Sau khi rời Vũ Đế Thành, thì lập tức tìm một truyền tống trận tới vực thành phụ cận, sau đó lại ngồi phi thuyền chạy tới.
Mặc dù thám báo của Vũ gia sẽ không gạt người, nhưng Vũ gia còn bố trí rất nhiều cường giả ở quận thành phụ cận, Bạch Thu Tuyết tự nhiên muốn ổn thỏa một chút.
Sau khi tới Vũ Lăng Thành, đập vào mắt chính là thi thể đầy đất.
Quảng trường đã bị máu tươi nhiễm đỏ, khắp nơi đều là thi thể, người Bộ gia không dám trở lại, bình dân trong thành thì không dám động những thi thể này, chỉ có thể mặc cho bọn họ rơi lả tả ở trong thành.
- Lục Ly lại thật tàn sát một thành!

Bạch Hạ Sương kinh ngạc, nhưng không có cảm giác nôn mửa và chán ghét, ngược lại cực kỳ hưng phấn. Ở Bắc Mạc có thể giết người mới gọi nam nhân, nếu như ngay cả địch nhân cũng không dám giết, nam nhân như vậy chẳng qua chỉ là phế vật.
Bạch Thu Tuyết nhìn cái Mệnh Luân ba tầng to lớn kia, trên Mệnh Luân có một cái động nhỏ, bên cạnh là một cường giả Vũ gia bị nện bể đầu.
Hết thảy giống như thám báo miêu tả, chẳng lẽ thật là Lục Ly giết? Không chỉ Bạch Thu Tuyết, hai trưởng lão Bất Diệt cảnh cũng chú ý tới, mắt đều lộ ra vẻ kinh nghi.
- Cát gia gia, ngươi đi hỏi thăm tình huống thử?
Bạch Thu Tuyết nhìn về phía một trưởng lão, người sau gật đầu bay xuống, thần niệm khóa lại mấy võ giả của tiểu gia tộc, hắn lạnh lẽo quát:
- Các ngươi tới đây!
Mấy võ giả Thần Hải cảnh kia thấp thỏm đi tới, trưởng lão Bạch gia chỉ vào thi thể Vũ Dương hỏi:
- Người nào giết?
Mấy võ giả kia cho rằng đám người Bạch Thu Tuyết là cường giả Vũ gia, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, một người lắp bắp nói:
- Là Lục Ly, là Lục Ly giết!
- Ách...
Bạch Thu Tuyết lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt mấy trưởng lão Bạch gia tinh mang lấp lóe, ngay cả đám người Bạch Hỉ cũng dùng thần niệm dò xét.
Phía dưới, trưởng lão Bạch gia vẫn không dám tin hỏi:
- Ngươi xác định? Ngươi tận mắt nhìn thấy?
- Vâng!
Người nọ giống như gà con mổ thóc gật đầu, chỉ vào thi thể của Vũ Dương nói:
- Bộ thành chủ và vị đại nhân này đều nói thiếu niên kia là Lục Ly, chúng ta tận mắt thấy Lục Ly phá vỡ Mệnh Luân của vị đại nhân này, sau đó vị đại nhân này từ không trung rơi xuống, Lục Ly cầm một thanh chiến kích đập vỡ đầu...
- Chiến kích...
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương liếc mắt nhìn nhau, Lục Ly thích dùng chiến kích, này không sai rồi!
Vấn đề là, Lục Ly làm sao có thể hủy diệt Mệnh Luân ba tầng? Mệnh Luân này mỗi nhiều một tầng sẽ càng thêm cứng rắn, đừng nói Lục Ly, cho dù là Mệnh Luân cảnh đỉnh phong, cũng rất khó hủy diệt Mệnh Luân của Mệnh Luân cảnh khác.
- Lục Ly đi đâu? Đi bao lâu rồi?
Trưởng lão Bạch gia lại hỏi, võ giả kia chỉ về phía nam nói:
- Đào tẩu, bị một võ giả Mệnh Luân cảnh tầng một mang theo đi rồi.
Hưu!

Đã không có gì để hỏi, trưởng lão Bạch gia bay vào khoang thuyền, hắn nhìn Bạch Hỉ hỏi:
- Hỉ ca, ngươi thấy thế nào?
Đám người Bạch Thu Tuyết đi vào theo, Bạch Hỉ cũng không có biểu đạt ý kiến của mình, khoát tay nói:
- Tìm được Lục Ly chẳng phải sẽ biết? Chúng ta bay về phía Thiên Đảo Hồ, Bạch Cát Bạch Duệ, các ngươi xuống thuyền đi tìm Lục Ly. Quyết không thể để tiểu tử kia chết, ném mặt Bạch gia ta.
- Vâng!
Bạch Cát và một trưởng lão khác lĩnh mệnh bay xuống, nhanh chóng biến mất ở chân trời xa xa, có hai Bất Diệt cảnh tự mình đi tìm Lục Ly, ở Bạch Hỉ xem ra như vậy là đủ rồi.
Bạch Thu Tuyết thấy Bạch Hỉ nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái, cười cười đi đến bên cạnh Bạch Hỉ, cúi người thi lễ nói:
- Đa tạ Hỉ gia gia, Thu Tuyết trở về sẽ tự chịu gia pháp.
Bạch Hạ Sương cũng bước tới, nhưng không có xin lỗi, ngược lại nắm cánh tay của Bạch Hỉ rung rung, làm nũng nói:
- Hỉ gia gia, người luôn thương tỷ muội chúng ta nhất, người đừng giận được không.
Bạch Hỉ bị Bạch Hạ Sương kéo đến ngồi cũng ngồi không vững, chỉ có thể trừng Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết một cái, nói:
- Hai nha đầu các ngươi quá càn quấy rồi, trở về xem tiểu cô của ngươi làm sao trừng phạt các ngươi.
- Hì hì...
Bạch Hạ Sương nghịch ngợm cười nói:
- Con có Hỉ gia gia nâng đỡ, mới không sợ tiểu cô đâu.
Thấy Bạch Hạ Sương nghịch ngợm như vậy, khuôn mặt của Bạch Hỉ cũng hòa hoãn xuống, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Bạch Thu Tuyết nói:
- Vì các ngươi, lão già ta vạn dặm xa xôi chạy tới, ăn gió nằm sương dễ dàng sao? Hừ hừ, Tuyết nha đầu, tiểu tử Lục Ly kia không biết tốt xấu như thế, cũng không gia nhập Bạch gia chúng ta. Con lại còn liều mạng giúp hắn như vậy? Chẳng lẽ con coi trọng tiểu tử này rồi sao?
- Hỉ gia gia, người nói cái gì vậy?
Khuôn mặt của Bạch Thu Tuyết đỏ lên, xấu hổ khó dằn nổi, giậm chân đi ra ngoài.
Bạch Hỉ lại nghiêm nghị nhìn Bạch Hạ Sương nói:
- Hạ Sương, nói cho tỷ tỷ của con, không nên có ý nghĩ như vậy. Tộc trưởng khẳng định sẽ không đồng ý, dù sao Lục Ly cũng không có thức tỉnh huyết mạch cấp cao. Một khi tộc trưởng tức giận, đến lúc đó Lục Ly sẽ chết rất thảm. Tương lai các ngươi sẽ gả cho Nhân Hoàng, đây là sự tình tộc trưởng tự mình tính ra, quyết không sai được.
 
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.