Chương trước
Chương sau
Thất trưởng lão và Liễu Di ngồi chiến thuyền tức tốc tới Lạc Thần Đảo, sau đó lại truyền tống đi Thiên Ngục Thành. Chỉ là khi hai người sốt sắng tìm gặp Bạch quản sự lại được cho biết Yên phu nhân không ở Thiên Ngục thương hội mà đang ở Bạch Đế Sơn.
Hai người điểm danh muốn gặp Yên phu nhân, thân phận địa vị bọn hắn chưa đủ để trực tiếp diện kiến Yên phu nhân. Sau khi được hai người kể rõ sự tình, Bạch quản sự cũng bị hù cho nhảy dựng, lập tức dẫn bọn họ đến thẳng Bạch Đế Sơn gặp mặt Yên phu nhân.
Yên phu nhân đang ngồi trong lầu các lộ thiên, sau khi nghe hai người tự thuật, nàng không lên tiếng mà chỉ khẽ nhíu mày.
Liễu Di và Thất trưởng lão không dám nói nửa lời, đành phải đứng chờ một bên, lát sau Yên phu nhân rốt cục mới mở miệng:
- Bạch Đinh, truyền lời của ta cho Hứa Trần, để hắn phái người đuổi theo, nhìn xem liệu có thể đuổi kịp không? Nếu đuổi kịp thì trực tiếp ngăn hắn lại, cứ nói để Lục Ly tới gặp ta.
Trong góc một đạo bóng người chớp hiện, khẽ gật đầu sau đó lại lóe lên tan biến. Lúc này Yên phu nhân mới quay mặt nhìn sang Liễu Di Thất trưởng lão, nói:
- Các ngươi trở về đi, Lục Ly cố chấp muốn chui đầu vào chỗ chết, ta cũng bất lực, chỉ còn biết tận hết sức mình, còn lại đều xem ý trời. Huyết Sát Đảo cách Thiên Vũ Quốc gần như vậy, tốc độ Thiên Đà Tử lại rất nhanh, dù ta có đích thân đi cũng có thể đã muộn, hết thảy phải xem tạo hóa của hắn.
Thất trưởng lão và Liễu Di thấy thần sắc Yên phu nhân rất là lãnh đạm, trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm giác có chút không ổn. Tựa hồ gần đây Yên phu nhân lại có chút khó chịu đối với Lục Ly, giờ thậm chí không phái ra người của Bạch gia, mà chỉ truyền lời cho Hứa Trần, liệu có thể đuổi kịp Lục Ly được ư?
Hai người không dám nhiều lời, cung kính hành lễ bái tạ rồi cáo lui, Bạch quản sự sai một tên thị nữ dẫn hai người truyền tống xuống Bạch Đế Sơn.
- Phu nhân.
Đợi hai người đi rồi, Bạch quản sự mới có chút gấp gáp hỏi:
- Mặc kệ Lục Ly?
- Sao lại mặc kệ?
Yên phu nhân nhàn nhạt nhìn hắn một cái nói:
- Ta không phải đã để Bạch Đinh truyền lời cho Hứa Trần rồi ư? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta đích thân đuổi theo gọi hắn trở về?
Bạch quản sự lúng lúng vuốt vuốt râu dài, hắn biết nếu Yên phu nhân thật muốn đuổi theo Lục Ly, nàng tuyệt đối có thể đuổi kịp.
Chỉ cần nàng đi tìm đường chủ Thám Báo đường, điều động toàn bộ thám báo của Bạch gia ở mặt đông bắc, như vậy liền có khả năng rất lớn tìm được Lục Ly. Nhưng nàng không làm vậy, mà chỉ để Hứa Trần tìm người đuổi theo, dựa vào Hứa gia khả năng có thể đuổi kịp sẽ thấp đi nhiều.
Thấy Yên phu nhân thảnh thơi ngồi đó, trong lòng Bạch quản sự mới bất giác chợt hiểu. Xem ra Yên phu nhân cảm thấy Lục Ly không khả năng gia nhập Bạch gia, cho nên mới không quản không nhìn Lục Ly chết sống.
Ngẫm lại thì thấy cũng phải, từ lúc Lục Ly trở về từ Bạch Đế Sơn đến nay đã hơn nửa tháng, nếu muốn gia nhập Bạch gia khẳng định sớm đã quay lại Bạch Đế Sơn.
Bá chủ Thiên Đảo Hồ Bạch gia muốn mời chào một người, trừ những đệ tử trực hệ của mấy thế lực tứ phẩm kia ra, những người còn lại sợ rằng chỉ cần tuỳ tiện một câu liền sẽ không chút do dự gia nhập. Bao nhiêu võ giả quỳ muốn gia nhập Bạch gia đều không được, Lục Ly lại phải cân nhắc thời gian dài như vậy?
Ở Thiên Đảo Hồ, Bạch gia là quân vương vô thượng, người Bạch gia đi ra, bất kỳ thế lực nào cũng đều phải khách khách khí khí. Bạch gia có được tài nguyên vô tận, hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, huyền kỹ cấp cao nhất. Đừng nói là ở Thiên Đảo Hồ, dù có so ra trên toàn Bắc Mạc cũng đều là một trong những gia tộc mạnh nhất.
Bởi thế …

Lục Ly nói muốn cân nhắc rõ ràng chỉ là mượn cớ, hắn không hề có ý định gia nhập Bạch gia.
Một tên thiên tài mà bản thân không thể dùng được, tâm tư Yên phu nhân đặt lên đó tự nhiên cũng phai nhạt mấy phần. Càng không khả năng vì đối phương mà dùng tới Thám Báo Đường của gia tộc, có thể truyền lời cho Hứa Trần đã tính là giúp đỡ hết tình hết nghĩa.
Nghĩ thông suốt sự tình, Bạch quản sự khom lưng đi xuống, Yên phu nhân không nhìn hắn lấy một lần. Đợi sau khi Bạch quản sự đi rồi mới bưng ly rượu lên, khe khẽ lắc lư, ngước mắt nhìn về phương bắc nói:
- Lục Ly, ngươi không muốn gia nhập Bạch gia, lại dám có gan đi ra Thiên Đảo Hồ, vậy để bản phu nhân xem xem, lần này ngươi có thể sống sót hay không?
….
- Thất gia gia, giờ làm thế nào?
Liễu Di và Thất trưởng lão bị thị nữ đưa xuống truyền tống trận, hai người cấp tốc chạy về Thiên Ngục Thành, trên đường đi Liễu Di gấp gáp nói:
- Xem ra Yên phu nhân không quá muốn giúp đỡ.
Sắc mặt Thất trưởng lão thoáng âm trầm, thở dài nói:
- Còn làm thế nào được nữa? Ở Thiên Đảo Hồ, thế lực có thể đối kháng Vũ gia chỉ có Bạch gia. Nếu Yên phu nhân đã mặc kệ, vậy dù có là thần tiên cũng không giúp được. Chỉ có thể hy vọng hắn không bị Vũ gia phát hiện.
- Ai …
Ánh mắt Liễu Di cũng thoáng phần ảm đạm, thầm nghĩ vạn nhất Lục Ly chết rồi, Liễu gia nên làm thế nào? Chí ít không có răng thú, sau này Liễu gia sẽ rất khó bồi dưỡng ra Âm Minh Căn Hỏa Tiên Chi và Huyết Trùng Thảo phẩm chất cao.
Lục Ly tựa hồ đắc tội không ít người, một khi Lục Ly không có ở đây, những người kia liệu có tìm tới trả thù Liễu gia không? Lấy chút chiến lực hiện tại của Liễu gia, sợ rằng sẽ tiêu tan thành tro bụi trong chớp mắt.
Trong lúc suy nghĩ miên man, cửa thành Thiên Ngục đã hiện ra trước mắt, hai người vừa mới đi vào cửa thành, trong thành lại vừa khéo có một chiếc xe ngựa băng băng lao ra.
Xe ngựa kia rất xa hoa, phía trước có hai thớt thần câu kéo đi, trong lòng Thất trưởng lão và Liễu Di vốn đang có tâm sự, nhất thời không quan sát, thiếu chút liền bị đụng phải.
Hưu!
Cũng may Thất trưởng lão rốt cục phản ứng kịp thời, kéo Liễu Di tránh sang một bên. Liễu Di hơi có chút tức giận nhìn lại xe ngựa, đây là người nào? Ra khỏi thành còn chạy nhanh như vậy, muốn đụng chết người chắc?
Tê tê.
Xe ngựa lại đột nhiên ngừng lại, rèm cửa vén lên, lộ ra một gương mặt tinh xảo như đồ sứ, nàng nhìn chằm chằm Liễu Di một cái, thoáng chút nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi không phải thủ hạ Lục Ly ư? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Bạch Hạ Sương!
Liễu Di nhìn một cái, vẻ tức giận trong mắt lập tức tan biến.

- Sương nhi, chuyện gì?
Một tiếng nói mềm nhẹ vang lên, xem ra Bạch Thu Tuyết cũng trong xe ngựa. Thất trưởng lão và Liễu Di liếc nhau, tròng mắt hai người đều sáng lên, hình như nghe nói lúc ở trong mộ Long Đế Lục Ly từng cứu tính mạng cặp chị em sinh đôi này? Vậy liệu có thể nhờ hai người giúp đỡ chút không?
Thất trưởng lão già đầu thành tinh, hắn nhìn quân hộ vệ ngoài thành một cái, đứng ra chắp tay nói:
- Liễu Như Phong gặp qua Hạ Sương Thu Tuyết tiểu thư, hai người chúng ta phụng lệnh đảo chủ đến truyền lời, chẳng qua nơi này ...  không quá tiện.
Khuôn mặt Bạch Hạ Sương biến mất vào trong xe ngựa, một khuôn mặt tuyệt mỹ giống như đúc khác ló ra, nàng nhìn Liễu Di một cái, nói:
- Thế để vị tiểu thư này lên xe ngựa nói chuyện đi.
Liễu Di lập tức đại hỉ, vội bước lên xe ngựa, Bạch Hạ Sương còn để phu xe quay đầu về lại cửa thành, Thất trưởng lão một đường đi theo.
Bịch!
Vừa tiến vào trong xe ngựa Liễu Di lập tức quỳ xuống trước mặt Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết, vẻ mặt nàng tràn đầy khẩn cầu và cấp bách, gấp gáp nói:
- Hai vị tiểu thư, nhanh cứu giúp đảo chủ nhà ta. Các ngươi mà không giúp, hắn tất phải chết không nghi ngờ.
- Ách?
Trong xe ngựa rất rộng rãi, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương ngồi xếp bằng trên giường, còn đang thản nhiên uống trà. Thấy bộ dạng Liễu Di như thế, nghe xong lời này hai người lập tức biến sắc, Bạch Thu Tuyết lập tức hỏi:
- Vị tiểu thư này, đừng vội, Lục Ly là bằng hữu của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ giúp, ngươi trước kể lại ngọn ngành sự tình ta nghe.
Nhìn tròng mắt trong veo, vẻ mặt đầy chân thành của Bạch Thu Tuyết, Liễu Di bỗng cảm giác thấy được hy vọng. Nàng vội vàng kể lại đầu đuôi sự tình một lần, còn tường thuật lại cuộc nói chuyện với Yên phu nhân, cũng như chuyện Yên phu nhân để Hứa Trần xuất động.
Sau khi nghe xong Bạch Thu Tuyết liền trầm mặc, Bạch Hạ Sương ở bên lại có chút gấp gáp, vô cùng lo lắng nói:
- Ai nha, đứa ngốc Lục Ly này, không ngờ lại xung động như thế? Tiểu cô cũng là, sao không đi cầu Ngũ thúc? Nếu Ngũ thúc dùng tới Thám Báo đường, sao còn không ngăn được Lục Ly. Tỷ, hay là chúng ta đi cầu Ngũ thúc?
- Vô dụng thôi!
Bạch Thu Tuyết lắc đầu thở dài nói:
- Con người Ngũ thúc rất cứng nhắc, Lục Ly đã hơn hai mươi ngày không có tin tức gì truyền lại, rất nhiều trưởng lão trong gia tộc đều có ý kiến đối với hắn, Ngũ thúc chắc chắn sẽ không quản. Ài … lần này chắc là cầu ai đều vô dụng, dù có đi cầu lão tổ tông cũng không được. Hơn nữa, dù thám báo gia tộc tìm được Lục Ly, chắc gì đã ngăn được hắn?
Trong lòng Liễu Di trầm xuống, xem ra hai chị em này không giúp đỡ được gì. Với tính tình Lục Ly, phỏng chừng thám báo dù tìm được thì cũng không ngăn được.
Nhưng câu tiếp theo của Bạch Thu Tuyết lại khiến cả người Liễu Di khẽ run lên, Bạch Thu Tuyết cười nhạt một tiếng, nhìn sang Bạch Hạ Sương nói:
- Hiện tại người duy nhất có khả năng giúp đỡ được Lục Ly chỉ có chúng ta, Sương nhi, ngươi có dám theo ta đi Thiên Vũ Quốc một chuyến? Chúng ta đi giúp Lục Ly giết người, đi gây chuyện với Vũ gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.