Chương trước
Chương sau
- Tử Hoàn Vũ!
Bạch Lãnh nhìn chằm chằm cường giả áo xanh Tử gia, sắc mặt lạnh thêm mấy phần, Bạch Thu Tuyết nghe được ba chữ này, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng dị thường.
Đây là một cường giả tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Vũ Quốc, cảnh giới tương đương như Bạch Lãnh, đều là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, nửa bước chân đã đạp tới Quân Hầu Cảnh. Then chốt là người này cũng có huyết mạch thất phẩm, xếp hạng trên Chiến Thần Bảng Bắc Mạc cũng ngang ngửa Bạch Lãnh.
Tử Hoàn Vũ ra mặt, vậy liền đại biểu cho thái độ Thiên Vũ Quốc. Vũ gia phụ dung Tử gia, Vũ Linh Hư bị giết, Tử Hoàn Vũ không ra mặt thì có chút nói không qua được.
Bạch Lãnh thoáng hối hận vì lần này không mang thêm cường giả tới, hắn tưởng rằng ở ngay sát Thiên Đảo Hồ, ai lại dám làm loạn?
Còn về đã thông báo Thiên Ngục lão nhân, đó chỉ là hù dọa đối phương. Chút chuyện nhỏ này hắn làm sao có thể kinh động tới Thiên Ngục lão nhân. Dù có là Lục Ly bị giết, hắn cũng không dám đi quấy rầy Thiên Ngục lão nhân.
- Lãnh thúc!
Bạch Thu Tuyết thấp giọng kêu nói, trong mắt mang theo một tia khẩn cầu, trên tay nàng còn hiện ra một tấm ngọc phù, trên đó viết hai chữ Thiên Ngục.
Bạch Lãnh không khỏi kinh ngạc, Bạch Thu Tuyết lấy ra ngọc phù, ý tứ trong đó rất rõ ràng, thời khắc tất yếu nàng có thể bóp nát ngọc phù, thông báo Thiên Ngục lão nhân.
Bạch Lãnh quét mắt nhìn lại Lục Ly, muốn xem xem tiểu tử này có ma lực gì mà khiến Bạch Thu Tuyết coi trọng như thế, còn lấy ra bản mệnh ngọc phù Thiên Ngục lão nhân ban cho nàng.
Nhìn một lúc, Bạch Lãnh ngấm ngầm gật đầu, Lục Ly tuổi không lớn lắm, gặp phải trường cảnh như thế lại vẫn rất tỉnh táo, trong mắt lấp lánh hàn quang, tựa hồ tùy thời chuẩn bị liều mạn, so với rất nhiều công tử đại gia tộc thì mạnh hơn nhiều.
 
Bạch Lãnh trầm tư một lát, mở miệng nói:
- Vũ Linh Hư chết rồi, ta cũng rất đau lòng, nhưng không có bằng chứng, các ngươi chỉ bằng vào bóng lưng liền muốn kết luận là người Thiên Đảo Hồ chúng ta làm? Nếu người này là Hồn Đàm Cảnh, vậy thì còn dễ nói, đằng này hắn chỉ là một tên Thần Hải Cảnh, các ngươi cho rằng có thể ư? Không có chứng cứ, hôm nay các ngươi không thể mang đi người này, nếu các ngươi muốn đánh, ta liền đánh một trận với các ngươi.
- Bá khí!
Lục Ly nghe mà nhiệt huyết sôi trào, đây mới là ngạo cốt cường giả, đây mới là khí độ của người Thiên Đảo Hồ, dù cho đối mặt sáu tên cường giả Bất Diệt Cảnh, lại vẫn cứ ngang nhiên không sợ.
Sau lưng hắn là Thiên Ngục lão nhân, là toàn bộ Thiên Đảo Hồ, hắn không thể cúi đầu, tôn nghiêm thường thường còn quan trọng hơn cả đổ máu và sinh tử.
Sắc mặt Tử Hoàn Vũ thoáng trở nên khó coi, nhưng không nói gì thêm, đám người Vũ gia thấp giọng thương nghị một lát, Vũ Phi Giáp lên tiếng nói:
- Muốn chứng cứ? Rất đơn giản!
Vũ Phi Giáp chỉ vào giới chỉ trong tay Lục Ly nói:
- Cầm Không Gian Giới Chỉ của hắn ra đây cho chúng ta kiểm tra, chúng ta muốn kiểm tra binh khí của hắn, còn cả tấm mặt nạ kia nữa. Nếu trong Không Gian Giới Chỉ của hắn không có, chúng ta không nói hai lời, lập tức đi ngay, thế nào?
- A!

Thân thể Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đều khẽ run lên, Vũ Phi Giáp tìm được điểm trí mạng của Lục Ly, mặt nạ Quỷ Sát và chiến kích quá đặc biệt, thứ này một khi bị lấy ra từ trong Không Gian Giới Chỉ, vậy thì hết đường chối cãi.
Khóe mắt Bạch Lãnh phát hiện ra động tĩnh nhỏ bé của Lục Ly và Bạch Thu Tuyết, trong lòng khe khẽ thở dài, hai người vẫn hơi non chút. Lần này chưa đánh đã khai, Vũ gia đã trăm phần trăm xác định Lục Ly là hung thủ.
Vũ Phi Giáp và Vũ Phi Nông liếc nhau, hàn quang trong mắt hai người đồng loạt tăng vọt, Vũ Phi Nông trao đổi ánh mắt một cái với Tử Hoàn Vũ, sau đó mở miệng nói:
- Bạch Lãnh, để hắn giao ra Không Gian Giới Chỉ, bằng không chúng ta chỉ còn cách cường hành cướp người, dù Thiên Ngục lão nhân muốn giết lão phu, lão phu cũng không tiếc tử chiến một trận.
Tử Hoàn Vũ nói tiếp:
- Bạch Lãnh, người dẫn đội các gia tộc đều ở đây, mọi người có thể làm chứng, nếu trong Không Gian Giới Chỉ của người này không có chứng cứ, bản tọa sẽ bồi tội với vị tiểu huynh đệ này. Còn nếu ngươi không để hắn giao ra Không Gian Giới Chỉ, bản tọa đành phải cường hành ra tay.
Tử Hoàn Vũ vừa dứt lời, không khí bốn phía tựa hồ ngưng đọng mấy phần, cảm giác rất là đè nén. Từng đạo sát khí mãnh liệt tràn ra, khiến cho đám tiểu thư Hứa Phương Phỉ sợ hãi không thôi.
Hưu!
Hai chiếc phi thuyền thiết giáp ở phụ cận chậm rãi lui ra xa, tựa hồ sợ đại chiến lan đến bọn họ, cũng nói rõ nhường ra chiến trường cho đám người Bạch Lãnh, còn bọn hắn thì đứng ngoài nhìn xem náo nhiệt.
Bạch Lãnh rất quấn quít!
Lục Ly là một nhân tài, nhưng không phải nhân tài của Bạch gia, hơn nữa lại không thức tỉnh huyết mạch, ở trong mắt Bạch Lãnh thì thành tựu sau này cũng có hạn. Nhưng Bạch Thu Tuyết khẩn cầu hắn như thế, trước khi đi Yên phu nhân còn đặc ý đến bái phỏng hắn, để hắn chiếu cố Lục Ly.
Nếu Lục Ly không giết người, Bạch Lãnh đương nhiên sẽ không chút chần chờ, then chốt là Vũ Linh Hư đúng thật do Lục Ly giết.
Bất luận chuyện đã xảy ra thế nào, Vũ Linh Hư đều chết rồi, nhất định phải có một lời giải thích cho Vũ gia, bên phía Tử Hoàn Vũ cũng cần một cái công đạo, giờ đạo lý còn đứng hết về phía Thiên Vũ Quốc.
- Lãnh thúc!
Bạch Thu Tuyết lần nữa thấp giọng kêu nói, Bạch Lãnh quay đầu nhìn lại, thấy được ý nguyện khẩn cầu mãnh liệt trong mắt nàng. Bạch Lãnh khe khẽ thở dài, khoát tay ra hiệu với Đinh Quế, Đại trưởng lão Đinh gia.
Đinh Quế xem hiểu, thân thể lóe lên tựa như tia chớp xông vào trong khoang thuyền, phi thuyền thiết giáp lập tức lấp lánh quang mang, hóa thành một đạo lưu tinh phóng vút về phía Thiên Đảo Hồ.
Hưu!
Đồng thời với đó, hai chân Bạch Lãnh đạp trên boong thuyền, cả người bay vút về phía đám người Vũ Phi Nông. Từ trong bụng hắn, một tòa thần đàn chín tầng bắn ra, lơ lửng giữa trời, cả người hắn bay vụt lên, giương kiếm chỉ tới Vũ Phi Nông ở phía đằng xa:
- Nếu các ngươi đã muốn cường hành cướp người, vậy thì chẳng còn gì để nói cả. Tới đi, đánh một trận với Bạch Lãnh ta, chỉ cần giết được ta, các ngươi cứ việc dẫn người đi!
Thần đàn chín tầng, tự nhiên chính là Mệnh Luân của Bạch Lãnh.
Mệnh Luân Cảnh bắt đầu rèn đúc Mệnh Luân, đạt tới Mệnh Luân Cảnh đỉnh phong liền có ba Mệnh Luân chồng thêm, mà đạt tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong liền có được Mệnh Luân chồng lại với nhau.

Chín Mệnh Luân hỗ trợ lẫn nhau, uy lực tăng thêm gấp bội, còn có thể khắc họa đạo vận và áo nghĩa thần kỳ trong Mệnh Luân, khiến Mệnh Luân biến thành lợi khí giết người vô cùng khủng bố.
Mệnh Luân vừa ra, đồng nghĩa với Bạch Lãnh đang phô diễn sức mạnh bản thân!
Vũ Phi Giáp và hai tên trưởng lão Vũ gia thoáng cả kinh, chiến lực Bạch Lãnh nổi danh khắp Bắc Mạc, nếu hắn buông tay chiến một trận, sợ rằng năm người bọn hắn phải có vài người bỏ mạng ở Thiên Đảo Hồ.
- Hừ!
Vũ Phi Nông gầm lên một tiếng, bụng dưới cũng bắn ra một vệt kim quang lấp lánh, một tòa Mệnh Luận tám tầng cực lớn xuất hiện giữa không trung, hắn rống to:
- Bạch Lãnh đã không nói lý, vậy liền đánh một trận. Bắc Mạc là thiên hạ của con dân Bắc Mạc, không phải thiên hạ của người Thiên Đảo Hồ.
Hưu!
Vũ Phi Nông bay vụt lên, Mệnh Luân tám tầng cũng theo đó bay vút về phía Bạch Lãnh. Đám người Vũ Phi Giáp cắn răng phóng ra Mệnh Luân, Vũ Phi Giáp là Mệnh Luân tầng sáu, ba người còn lại thì là Mệnh Luân tầng bốn.
- Giết!
Ba người gầm lên một tiếng, theo gót Vũ Phi Nông mà đi, Vũ Phi Giáp thì lại điều khiển Mệnh Luân tầng sáu thả chậm tốc độ, đi ở sau cùng.
- Mở!
Bạch Lãnh rống to, trăng khuyết màu đỏ trên cổ hắn sáng lên, đột nhiên nhập vào trong Mệnh Luân tầng chín. Sau đó Mệnh Luân tầng chín đột ngột tách ra, hóa thành chín chiếc Mệnh Luân, xoay tròn kịch liệt, mang theo uy áp vô tận trấn áp về phía đám người Vũ Phi Nông.
- Mọi người cẩn thận!
Tử Nguyệt của Bạch Lãnh tan biến khiến Vũ Phi Nông cảm nhận được uy hiếp, ấn ký hỏa diễm trên cổ hắn cháy bùng lên, bao bọc toàn thân lại. Đồng thời hắn rót một ít hỏa diễm vào trong Mệnh Luân, điều khiển Mệnh Luân đụng tới một chiếc Mệnh Luân của Bạch Lãnh.
Tốc độ Mệnh Luân quá nhanh, nháy mắt Mệnh Luân của Vũ Phi Nông đã va chạm với Mệnh Luân của Bạch Lãnh.
Nhưng khiến Vũ Phi Nông và đám đông cường giả quan chiến kinh ngạc là, Mệnh Luân của Bạch Lãnh bỗng chốc sụp đổ, hóa thành tro bụi.
- Không đúng! Đây là giả, là hư ảnh!
Vũ Phi Nông lập tức tỉnh ngộ, hét lớn một tiếng, nhưng hắn rống lên quá muộn, một tên trưởng lão Vũ gia điều khiển Mệnh Luân va chạm với Mệnh Luân của Bạch Lãnh, nương theo đó là một tiếng nổ mạnh và không gian chấn đãng, Mệnh Luân tầng bốn của trưởng lão Vũ gia bỗng chốc nổ tung.
Phốc
Nháy mắt khi Mệnh Luân bị hủy, trưởng lão kia cũng trọng thương, nguyên khí đại tổn, cả người nhìn như chợt già nua mấy chục tuổi, làn da chợt trở nên xám xịt với tốc độ thấy được bằng mắt thường, thân hình như diều đứt dây rơi rụng xuống.
Tê tê…
Cường giả dẫn đội của các gia tộc quanh bốn phía không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, bọn hắn biết chiến lực Bạch Lãnh rất mạnh, lại không ngờ sẽ mạnh đến mức này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.