Chương trước
Chương sau
Xông lên hay không?
Đây là một vấn đề, Thất trưởng lão đều bị một chiêu trọng thương, tốc độ phản ứng của hắn chậm thua Thất trưởng lão không ít. Xông đi lên hậu quả khẳng định cũng là bị nện bay, còn bị nện chết hay không thì không biết.
Ngây người vẻn vẹn một giây, Lục Ly quyết định xông lên, lần này tình cảnh Liễu gia rất ác liệt, nhưng Lục Ly chưa từng nghĩ qua đến chuyện đào tẩu.
Hắn biết mình và Liễu gia đã cột lên cùng một chiến xa, không có Liễu gia hắn liền như lục bình không rễ, rất khó tiếp tục tồn tại ở Thiên Đảo Hồ.
Ở tại Liễu gia hắn cũng rất thoải mái, không ai dám trêu chọc hắn, hắn giúp Liễu gia kiếm Huyền Tinh, Liễu gia giúp hắn mua sắm tài nguyên đan dược, cung cấp cho hắn hoàn cảnh tu luyện an tĩnh, đấy chính là điều hắn cần.
Thật ra hắn cũng nghĩ tới đào tẩu, chạy đi nương nhờ Yên phu nhân, chẳng qua hắn không mấy tín nhiệm Yên phu nhân. Phụ thân hắn Lục Nhân Hoàng có thù với người ở Bắc Mạc, vạn nhất thù địch ấy chính là Bạch gia thì sao? Yên phu nhân đối với hắn quá tốt, điều này khiến trong lòng hắn có chút bất an, vô thức tưởng muốn cách xa nàng một chút.
Bởi thế hắn chỉ có thể liều mạng, viện quân đã sắp tới nơi, nếu hắn không lên Lục Ải Nhân khẳng định không cách nào giết Đại trưởng lão Huyết Sát đảo, trận chiến này liền triệt để thua, Liễu gia diệt vong, hắn cũng sẽ chết.
Hắn cấp tốc lấy ra một viên Thần Phong đan và một viên Lực Thần đan nuốt vào, sau đó như một con báo lao vút về phía Đại trưởng lão. Đan dược vào miệng liền tan, một cỗ lực lượng mênh mông truyền khắp toàn thân, cả người cũng trở nên nhẹ nhàng, phi nhanh như gió.
Ầm!
Đại trưởng lão Huyết Sát đảo lại vung côn nện bay một tên Lục Ải Nhân áp sát lại gần, sau đó quất tới một tên Lục Ải Nhân khác ở bên trái. Ánh mắt Lục Ly chợt sáng lên, tốc độ đột ngột tăng nhanh, vung lên Kình Thiên Kích nện tới sau ót Đại trưởng lão.
- Hừ!
Đại trưởng lão dù không nhìn Lục Ly, nhưng sau ót hắn tựa như mọc mắt, thân người lướt ngang một đoạn cự ly, thiết côn tiếp tục nện tới Lục Ải Nhân, nhẹ nhàng đánh bay Lục Ải Nhân kia. Tiếp sau thiết côn trong tay không ngừng, như một cành liễu uốn thành đường cong nện hướng Lục Ly.
- Tốc độ phản ứng nhanh quá!
Lục Ly vốn tưởng rằng có thể một kích đánh trúng Đại trưởng lão, lại bị Đại trưởng lão né nhẹ như không, chiến kích nện vào khoảng không. Thiết côn trong tay Đại trưởng lão lại đã quét ngang mà đến, tốc độ quá nhanh, hắn căn bản không kịp tránh né.
Mắt thấy sắp bị đánh trúng, đầu óc Lục Ly cấp tốc xoay chuyển. Lúc này hắn có hai lựa chọn, một là dùng chiến kích ngăn đỡ, hai là không để ý tới thiết côn Đại trưởng lão quét tới, tiếp tục dùng chiến kích tấn công Đại trưởng lão, lưỡng bại câu thương.
- Liều!
Lục Ly không biết lực lượng Hồn Đàm cảnh trung kỳ rốt cục lớn bao nhiêu, hơn nữa đối phương lại biến chiêu quá nhanh, dù ngăn đỡ thành công, Lục Ly cũng sẽ bị công kích tiếp sau đó đánh trúng.
Hắn cắn răng mặc kệ thế công từ Đại trưởng lão, vung lên Kình Thiên Kích hung hăng quét tới phần eo Đại trưởng lão, chọn cách lấy mạng đổi mạng.
- Hừ!
Trong mắt Đại trưởng lão chớp qua một tia giễu cợt, không ngờ Lục Ly lại muốn lưỡng bại câu thương với mình? Một côn này của hắn hoàn toàn đủ sức đánh trọng thương Lục Ly, thậm chí là trực tiếp giết chết.

Còn kích kia của Lục Ly có thể thương được hắn không? Trên người hắn khoác theo bảo giáp Địa giai bát phẩm, mặc cho Lục Ly bổ đều chưa hẳn bổ chết được?
Ý niệm chợt lóe trong đầu Đại trưởng lão, thế là hắn chọn cách tiếp tục tấn công Lục Ly, bởi vì mấy tên Lục Ải Nhân này đều do Lục Ly điều khiển. Chỉ cần nện chết Lục Ly, đám Lục Ải Nhân liền mất đi khống chế, trận chiến này liền tất thắng.
Xùy
Thiết côn huyễn hóa ra từng đạo huyễn ảnh hung hăng nhắm ngay đầu Lục Ly nện tới, mắt thấy sắp đập trúng Lục Ly. Dù Lục Ly mặc vào chiến giáp, nhưng không có mũ giáp che chắn, bị một côn nện trúng nhất định cũng phải nát gáo.
Thời khắc sống còn, Lục Ly vươn ra tay còn lại giơ lên đầu ngăn đỡ, đồng thời khẽ uốn người sang bên. Hắn biết giơ lên cản thế này xương cốt cánh tay hắn tất sẽ vỡ nát, nhưng xương tay không nát thì đầu sẽ nát a …
- Răng rắc!
- Ầm!
Nháy mắt, xương cánh tay Lục Ly bị nện thành phấn vụn, trọn cả cánh tay đầm đìa máu me, thiết côn cự đại thuận thế nện xuống, song hắn đã mượn cơ hội này nghiêng đầu dời đi. Thiết côn trùng trùng nện lên bả vai, xương quai xanh theo đó vỡ vụn.
Chẳng qua….
Chiến kích Lục Ly cũng hung hăng nện ngang eo Đại trưởng lão Huyết Sát đảo, lực lượng khủng bố truyền ra, ánh mắt Đại trưởng lão chớp qua một tia kinh ngạc và thống khổ, thân thể bị nện bay ra sau, hắn vạn vạn không nghĩ tới lực lượng Lục Ly lại lớn đến thế!
- Oanh!
Lục Ly và Đại trưởng lão cùng bị đánh bay, khác biệt là Lục Ly vỡ vụn xương tay và xương quai xanh vai trái, Đại trưởng lão lại chỉ bị đánh văng, xương lưng nứt vỡ, nội tạng tổn thương.
- Được lắm!
Nơi xa truyền đến một tiếng quát lớn, Thất trưởng lão nửa người toàn là máu tươi vọt tới như mãnh hổ, vung lên trường kiếm nhắm thẳng Đại trưởng lão đang ngã sóng xoài trên đất đâm tới. Cùng lúc, mấy tên Lục Ải Nhân cũng tựa như tia chớp phóng về phía Đại trưởng lão.
Ầm!
Đại trưởng lão dù bị thương, cả người ngã vật trên đất, song vẫn dũng mãnh vô song, hắn vung lên thiết côn nện hướng Thất trưởng lão đang từ không trung bổ xuống, Thất trưởng lão lần nữa bị đánh bay.
A …
Nhưng mà, mục đích lần này của Thất trưởng lão cũng đã thành công, bốn tên Lục Ải Nhân chen chúc mà đến, móng vuốt sắc bén của ba tên Lục Ải Nhân chộp trúng Đại trưởng lão, một trảo chộp vào cánh tay, hai trảo chộp trúng lên đùi.
Chiến giáp Đại trưởng lão chỉ có thể bảo vệ nửa người trên, cánh tay và đùi lại không được bảo vệ, móng vuốt Lục Ải Nhân sắc bén cỡ nào? Thoáng chốc liền đã phế đi một tay và hai chân Đại trưởng lão, xương cốt đều bị bẻ gãy…
Phốc!
Thất trưởng lão bị nện bay ra sau, miệng cuồng phún máu tươi, hắn bò dậy, nhìn thấy Đại trưởng lão Huyết Sát đảo bởi vì kịch đau mà đang lăn lộn trên đất, lập tức đại hỉ, phun ra một búng máu, cười ha hả nói:

- Lục Ly làm tốt lắm, ngươi không sao chứ?
Lục Ly cũng bị đánh bay, nửa người toàn là máu, cánh tay trái đã mất đi tri giác. Bởi vì kịch đau, cơ thịt trên mặt đều co quắp lại, chẳng qua nhìn thấy Đại trưởng lão lăn lộn dưới đất, trên mặt mới miễn cưỡng lộ ra ý cười, gầm nói:
- Đừng công kích lão đầu này, đi giết hai người kia!
Hai chân Đại trưởng lão đã phế, không còn uy hiếp quá lớn, chỉ cần giết đi Huyết Cừu và Tứ trưởng lão, Liễu gia liền còn có hi vọng thắng.
Bốn tên Lục Ải Nhân đều bị thương, một tên Lục Ải Nhân còn bị nện đứt chân, nghe được mệnh lệnh từ Lục Ly lại đều không chút do dự lao về phía hai người Huyết Cừu.
Huyết Cừu và Tứ trưởng lão âm thầm kêu khổ, đám người Cửu trưởng lão xông đến, áp lực lên bọn hắn vốn đã tăng nhiều, giờ lại thêm bốn tên Lục Ải Nhân, tình cảnh bọn hắn càng thêm đáng lo.
Hưu hưu hưu
Chẳng qua, khắc sau nơi xa từng đội từng đội nhân mã cuồng chạy mà tới, ánh mắt Huyết Cừu và Tứ trưởng lão bất giác sáng rực, viện quân rốt cuộc đã đến.
Trên đường lớn vào đảo, mấy trăm người chen chúc mà đến, đây rõ ràng là người thuộc ba phương thế lực khác nhau, bởi vì mấy trăm người này mặc vào chiến giáp màu sắc khác biệt, đồng thời cũng chia thành ba phương trận riêng rẽ.
- Ba tên Hồn Đàm cảnh?
Liễu Di quay đầu nhìn qua, sắc mặt lập tức đại biến, tới ba tên Hồn Đàm cảnh, gần trăm tên Thần Hải Cảnh, bằng vào chút người hiện tại của Liễu gia, làm sao đánh lại?
Ba đội nhân mã một đội khoác chiến giáp màu lam, một đội khoác chiến giáp màu đen, một đội khoác chiến giáp màu đỏ. Ba tên Hồn Đàm cảnh lĩnh đội liếc nhìn hiện trường, trên mặt đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Bọn hắn biết Huyết Sát đảo khai chiến với một gia tộc nhị phẩm phụ dung là Liễu gia, lại không ngờ rằng chiến đấu sẽ thảm liệt đến vậy.
- Huyết Cừu a, Huyết Sát Đảo các ngươi đúng là vô dụng.
Tên võ giả trung niên Hồn Đàm cảnh lĩnh đội nhân mã giáp đỏ cười cợt nói:
- Không ngờ lại bị gia tộc phụ dung của chính mình làm cho thành thế này, mấy năm nay Huyết Cừu ngươi làm ăn kiểu gì đấy?
Trong ba đội nhân mã này có mấy người Huyết Sát đảo, Huyết Bất Quy cũng ở trong đó, vừa rồi Huyết Bất Quy không có mặt trên đảo, chính là hắn dẫn người ra ngoài cầu viện.
Hắn thấy người trung niên buông lời giễu cợt, sắc mặt lập tức chuyển vẻ âm trầm, bất mãn nói:
- Lữ Phong Tử, chúng ta mời ngươi tới là để hỗ trợ, không phải để ngươi khích bác. Mau ra tay, thứ đáp ứng các ngươi, chiến đấu kết thúc chúng ta lập tức thực hiện.
Huyết Bất Quy vừa lên tiếng, tên Hồn Đàm cảnh giáp đỏ lập tức khó chịu, cười lạnh nói:
- Huyết Bất Quy, ngươi là cái thá gì mà dám ăn nói với ta như thế? Hôm nay Phong Tử gia gia đây tâm tình không tốt, không có ý định giúp các ngươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.