Chương trước
Chương sau
 
Hàn Vân Sơn là cửa phía nam của Hàn Băng Thâm Uyên, muốn đi Hàn Băng Thâm Uyên, trừ phi ngồi trên thượng cổ chiến xa hoặc thiết giáp phi thuyền, còn không từ phía nam đi nhất định phải đi qua Hàn Vân Sơn.
 
Bởi vì hai bên Hàn Vân Sơn đều là ao đầm, bên trong có độc trùng ngủ đông, độc chướng giăng đầy, cho dù võ giả Hồn Đàm cảnh cũng không dám xông loạn, loại cảnh giới như Lục Ly tiến vào tuyệt đối là hữu tử vô sinh.
 
Cho nên Lục Ly chỉ có thể hướng Hàn Vân Sơn một đường chạy đi, ở trên đường rất an toàn, chỉ gặp mấy con Huyền Thú cấp thấp lạc đàn, nên Lục Ly ung dung giải quyết.
 
Chạy hơn nửa ngày, tại lúc xế chiều rốt cục Lục Ly đã tới gần Hàn Vân Sơn. Hắn không dám tới quá gần, nên tìm một cái sơn động nghỉ ngơi một canh giờ, đợi đến lúc hoàng hôn mới lặng lẽ lẻn vào Hàn Vân Sơn.
 
Hắn lẻn vào trong một rừng cây, tiếp tục hướng chân núi Hàn Vân tới gần, sau khi đi được mấy dặm hắn liền leo lên một cây đại thụ, lợi dụng lá cây ám hồng che chở quan sát Hàn Vân Sơn bên kia.
 
- Có người!
 
Hàn Vân Sơn cao chót vót, chỉ có một đường độc đạo có thể lên núi, Lục Ly thấy mấy điểm đen ở lối vào độc đạo, bên cạnh còn có một cái lều.
 
- Mẹ kiếp!
 
Lục Ly lặng lẽ bò xuống thầm mắng một câu, rất rõ ràng Triệu Duệ đã ở đầu đường ôm cây đợi thỏ. Muốn lên núi chỉ có thể khai chiến với bọn họ, trừ phi Lục Ly không muốn lên núi nữa.
 
Có lẽ trong lòng Triệu Duệ nghĩ, Lục Ly đơn thương độc mã khẳng định không phải đối thủ của đám người Địch Hoả, chỉ có thể chật vật chạy trốn về hướng Bắc. Cho dù không bị đám người Địch Hoả chém giết, thì tới bên này bọn họ xuất thủ cũng có thể ung dung giết chết, cho nên bọn hắn ngay cả lều cũng dựng lên, nói rõ không để ở trong lòng.
 
Lục Ly tụt xuống cây, một bên gặm lương khô một bên rơi vào trầm tư. Đường đi lên Hàn Vân Sơn quá dốc, trừ con đường này ra, chỉ có từ hai bên vách đứng trèo mà lên mà thôi.
 
Leo trèo ngược lại không thành vấn đề, nhưng Triệu Duệ cùng Ba Thúc đều là Thần Hải cảnh, một khi có bất kỳ dấu hiệu gió thổi cỏ lay gì cũng sẽ bị phát hiện. Lúc leo trèo trên vách đá mà bị phát hiện, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
 
- Sử dụng thần kỹ huyết mạch mạnh mẽ xông tới?
 
Nội tâm Lục Ly hơi động, sau đó lập tức bác bỏ. Sử dụng thần kỹ huyết mạch cũng không nắm chắc đánh giết được võ giả Thần Hải cảnh, thần kỹ huyết mạch của hắn chỉ có thể duy trì nửa nén hương, sau nửa nén hương hắn có thể suy yếu đến mức không mở nổi mắt, đến lúc đó sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
 
Thời gian từ từ trôi qua, trời sắp tối rồi, sau khi trời tối leo trèo vách đá càng khó khăn, không cẩn thận sẽ từ trên vách vách đá rơi xuống...
 
Sa sa sa!
 
Đúng lúc này, nơi xa vang lên một đạo thanh âm yếu ớt, Lục Ly cảnh giác nhìn về hướng Tây Bắc. Hắn nhìn ra ngoài một hồi, rất nhanh đôi mắt sáng lên.
 
Bên trong một cái hang động ở phía Tây có từng con kiến to lớn chui ra, những con kiến này toàn thân ánh vàng, mỗi một con đều lớn như nắm tay, khóe miệng còn có răng nanh màu hoàng kim, phản xạ ra đạo đạo hàn quang.
 
Hoàng Kim Nghĩ!

 
Đây là một loại Huyền Thú nhất phẩm thường gặp trong núi lớn.
 
Lực phòng ngự cường đại, đi lại như gió, hơn nữa vừa xuất hiện nhất định là một đám, hàng trăm hàng nghìn con.
 
Trong đầu Lục Ly hiện lên một cái ý niệm, hắn chủ động nhích tới gần Hoàng Kim Nghĩ, gọi Tiểu Bạch tới. Những con Hoàng Kim Nghĩ kia vốn đang cuồng bạo tiến tới chỗ Lục Ly, dưới một hơi thở của Tiểu Bạch toàn bộ đều sợ hãi bò lổm ngổm, không dám làm ra một cử động nhỏ nào.
 
Trong động không ngừng có Hoàng Kim Nghĩ chui ra, tất cả đều bị Tiểu Bạch áp chế, càng ngày càng nhiều, chờ đến lúc sắc trời bắt đầu đen, Hoàng Kim Nghĩ đã đạt đến hơn ngàn con.
 
- Tốt lắm, Tiểu Bạch khống chế bọn chúng hướng về con đường kia, tấn công toàn bộ nhân loại gặp phải!
 
Lục Ly hạ lệnh cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch kêu lên mấy tiếng, từng bầy Hoàng Kim Nghĩ phóng lên Hàn Vân Sơn như thiên quân vạn mã, từ xa nhìn lại chỉ thấy một mảnh hoàng kim, vô cùng tráng lệ.
 
Lục Ly không có lập tức ra tay, mà bò lên một cái cây đại thụ quan sát. Tốc độ Hoàng Kim Nghĩ rất nhanh, thoáng cái đã lao ra khỏi rừng cây phóng lên con đường nhỏ, chỉ mất thời gian hai nén hương đã xông vào sơn đạo, hướng mấy người nơi xa phóng đi.
 
- Duệ thiếu, có Huyền Thú!
 
- Ba thúc, rất nhiều Hoàng Kim Nghĩ...
 
Trong lúc mơ hồ Lục Ly nghe thấy những người kia gọi Duệ thiếu cùng Ba Thúc, đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo, đúng là Triệu Duệ dẫn người ngăn chặn hắn.
 
Rất nhanh bên kia đã bộc phát chiến đấu, có hai vị Thần Hải cảnh ở đây, hơn ngàn con Hoàng Kim Nghĩ này căn bản không đủ nhìn, chém giết chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
 
- Đi ~
 
Lục Ly chọn đúng thời cơ nhanh chóng hướng bên trái đi đường vòng, có Hoàng Kim Nghĩ kiềm chế đám người Triệu Duệ, nên hắn có đầy đủ thời gian từ vách núi bên cạnh trèo lên.
 
Hắn nhanh chóng tiềm hành, đi vòng mười dặm đường, lại lặng lẽ hướng phương hướng Hàn Vân Sơn đi vòng, tìm kiếm một chỗ tương đối dễ leo trèo, hít thở mấy hơi thật sâu rồi leo lên phía trên như khỉ.
 
Vách đá ở đây cao ít nhất mấy ngàn mét, sắc trời u ám khiến Lục Ly không dám leo trèo quá nhanh, lại không dám làm ra động tĩnh quá lớn. Đám người Triệu Duệ cách đây hơn nửa dặm, rất dễ dàng kinh động bọn họ. Một khi bị phát hiện, bọn họ phân ra một người lên đỉnh núi, hai đường giáp công thì...
 
Cũng may Hoàng Kim Nghĩ đang trùng kích mọi người, căn bản không ai để ý bên này, tiếng kêu kỳ quái của Hoàng Kim Nghĩ và tiếng võ giả gầm lên đan vào nhau, đoán chừng bên này gây ra một ít động tĩnh nhỏ cũng không nghe được.
 
Lục Ly không có sử dụng huyền lực, dựa vào lực lượng nhục thân đừng nói là leo trèo mấy ngàn mét, mấy vạn mét cũng không thành vấn đề.
 
Hắn quét nhìn chung quanh, tìm kiếm điểm dừng chân, thỉnh thoảng dùng sức nhảy lên vượt qua đá lớn, như một con khỉ linh hoạt nhanh chóng leo lên.
 

Một nghìn mét, hai nghìn mét, ba nghìn mét!
 
Lục Ly đứng ở trên một tảng đá lớn thở dốc từng ngụm từng ngụm, nhìn lên đỉnh đầu một cái, còn không tới nghìn mét nữa. Chiến đấu bên kia vẫn chưa kết thúc, hắn hơi hơi bớt lo, chỉ cần bò lên được Hàn Vân Sơn, trong địa hình rắc rối phức tạp muốn tìm đến hắn khả năng rất nhỏ.
 
Lục Ly lặng lẽ nhìn về bên kia, có thể mơ hồ nhìn thấy tia sáng huyền lực lấp lánh, âm thanh Hoàng Kim Nghĩ gào thét. Lục Ly hít lấy vài hơi leo trèo lần nữa, hắn tìm được một con đường không tồi, không có bất ngờ gì xảy ra thì trong khoảng thời gian hai nén hương nữa là hắn có thể ung dung trèo lên vách đá.
 
- Két ~
 
Hết lần này tới lần khác tại thời điểm hắn trèo được một nén hương, khoảng cách tới đỉnh núi chỉ còn mấy trăm mét, thì từ nơi xa có một con đại ưng màu xanh bay tới, nó nhìn thấy Lục Ly vậy mà dám lao xuống, giống như cho rằng hắn là bữa ăn tối.
 
Lục Ly thầm mắng không ngớt, lúc này hai tay hắn nắm lấy cự thạch, nào có cơ hội xuất đao? Bây giờ hắn cách mặt đất mấy ngàn mét, nên không dám gọi Tiểu Bạch đi ra, ngộ nhỡ không cẩn thận ngã xuống chết thì sao?
 
- Nhanh nhanh!
 
Hắn chỉ có thể cắn răng đoạt mệnh trèo lên, tranh thủ lúc đại ưng màu xanh tới gần leo lên đỉnh vách đá trước. Hắn dùng hết toàn lực, lấy tốc độ nhanh nhất leo trèo, vậy mà chuyện bất ngờ lại xảy ra lần nữa.
 
- Oanh!
 
Một hòn đá đột nhiên buông lỏng, thiếu chút nữa Lục Ly té xuống, may là ở thời khắc mấu chốt tay hắn vẫn nắm được một mỏm đá ở bên cạnh. Nhưng tảng đá kia lại lăn xuống phía dưới, phát ra thanh âm to lớn.
 
- Tiếng gì vậy? Bên kia có người!
 
Một tiếng hô vang lên, tiếp theo một giọng nam hùng hậu lại truyền ra:
 
- Hình như là Lục Ly? Mau đuổi theo, đừng động tới đám Hoàng Kim Nghĩ này.
 
- Mẹ kiếp!
 
Lục Ly chửi ầm lên, con đại ưng màu xanh kia đã bay tới, thân thể hắn chuyển hướng đứng trên một tảng đá lớn ở bên cạnh, từ phía sau lưng rút ra Thiên Lân đao hướng về phía đại ưng màu xanh tầng tầng lớp lớp bổ tới.
 
- Éc.
 
Đại ưng màu xanh phát ra một tiếng gào thét, thân thể to lớn bị Lục Ly nện bay ra ngoài, máu nhuộm trường không. Lục Ly xác định uy hiếp từ đại ưng màu xanh được giải trừ, cũng không dám dừng lại nữa, lấy tốc độ nhanh nhất trèo lên phía trên.
 
- Thật là xui xẻo!
 
Trên đỉnh núi, Lục Ly thấy vài bóng người điên cuồng chạy trong sơn đạo nơi xa, thì khuôn mặt ủ rũ xuống. Mắt thấy sắp thành công vượt qua đám người Triệu Duệ lẻn vào trong núi lớn, nhưng bây giờ lại thất bại trong gang tấc, hai tên cường giả Thần Hải cảnh đuổi giết hắn, làm không tốt liền phải chôn xương trên Hàn Vân Sơn.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.