Chương trước
Chương sau
Nguồn: truyentop.netThức thứ ba mươi hai của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm: Thời Không Luân Chuyển!
Kiếm Ý Thời Không Luân Chuyển đã chạm tới cấm kỵ của Thiên Đạo, dưới kiếm chỉ của Lục Thanh, hóa thành Kiếm Ý nghịch thiên, gặp gỡ ý chí Phong Mang giống như Thiên Đạo giáng thế của Kiếm Thần tại giữa không gian Động Hư.
Lôi đình Hỗn Độn gào thét, từ giữa không gian Hỗn Độn lao ra, hóa thành một con lôi long Hỗn Độn, xông về phía hai người Lục Thanh.
Đáng tiếc là lúc này, không gian xung quanh hai người Lục Thanh đã không còn sự vật gì tồn tại. Chỉ có Kiếm Ý tinh thuần nhất, Kiếm Ý Phong Mang cuồng loạn như nước thủy triều, xé nát từng con lôi long Hỗn Độn. Chẳng qua so với Kiếm Thần, thân hình Lục Thanh mỗi lần chấn nát một con lôi long Hỗn Độn, lại run rẩy lên một chút.
-Bốp...
Một khoảng không gian tan nát, không gian Hỗn Độn bị trấn áp khép lại, thân hình Lục Thanh bị đẩy lui xa trăm dặm, đứng thẳng trong không gian Động Hư, không nói nửa lời.
Nhìn sang Kiếm Thần, ánh mắt y nhìn Lục Thanh càng nồng đậm vẻ tán thường. Không ai nói gì, chỉ đợi ba người Lục Thanh trở lại chiếc bàn ngọc kia ngồi xuống một lần nữa. Kiếm Thần giơ tay vẫy, một bình rượu hổ phách toát ra khí Băng Hàn xuất hiện trên bàn ngọc. Đồng thời còn có bốn chiếc chén bằng Tử Ngọc tủy được chế tác vô cùng tinh xảo.
Khóe miệng Lục Thanh chảy ra một vệt máu nhỏ, nhưng trong lòng không hề sợ hãi. Hắn biết rõ thực lực của mình so với Kiếm Thần vẫn còn chênh lệch không nhỏ. Hiện tại tầng mười bốn đỉnh phong Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh của hắn vẫn chưa thể chống nổi Kiếm Thần. Nếu hai bên liều một trận sinh tử, hắn gần như chết chắc không thể nghi ngờ.
Một kiếm vừa rồi đã là một kiếm đỉnh phong mà hắn ngộ được trong năm năm qua. Thức thứ ba mươi hai của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm. Thức này khiến cho Thời Không luân chuyển không ngừng, làm rối loạn sự vận hành của Thiên Đạo, là Kiếm Ý chân chính nghịch Thiên. Nhưng gặp phải sự sắc bén của Kiếm Ý Kiếm Thần, vẫn còn kém hơn một chút. Tối thiểu Lục Thanh biết, mình không thể chống lại Ý chí Thế giới của Kiếm Thần.
- Giỏi cho một Kiếm Đạo Thời Không! Quả thật bất phàm. Kiếm Ý Thời Không, ngươi đã chân chính tiến dần từng bước có thể thành tựu Kiếm Ý Nghịch Thiên, ngày sau đạt tới Kiếm Thánh đỉnh phong, cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Trên mặt Kiếm Thần nỡ một nụ cười khó hiểu, không hề tỏ ra không vui vì khi nãy Lục Thanh ra tay.
Hai người Diệp Vô Tâm tới cạnh Lục Thanh, ánh mắt ngưng trọng nhìn Kiếm Thần. Vừa rồi hai người giao thủ, không ngờ đánh bay bọn họ ra ngoài tuy rằng chỉ là biến hóa trong phút chốc, nhưng cũng khiến cho hai người Diệp Vô Tâm biết được, thực lực của Kiếm Thần đã đạt tới một đỉnh cao khác. Đỉnh cao này bọn họ khó lòng chạm tới. Tối thiểu về chuyện hấp thu nguyện lực hương hỏa, trong lần thiên địa quay ngược lại này, bọn họ tuyệt đối không đủ thời gian.
Thiên địa quay ngược lại thay đổi thất thường, không ai biết được ngay sau đó. Ma Đạo nhị Linh sẽ có hành động thế nào.
Ba người ngồi trở lại bàn ngọc.
- Đây là rượu cất từ Huyền Băng, mời ba vị dùng thử.
Kiếm Thần mỉm cười giơ tay mời, bầu rượu lập tức tự động hiện ra, rót cho mỗi người một chén đầy.
Lục Thanh không nói gì, chậm rãi nâng chén lên, đôi mắt như nhìn xuyên qua Thời Không vô tận. Đột ngột sắc mặt Lục Thanh khẽ biến:
- Nguyện lực hương hỏa!
- Cái gì?
Hai người Diệp Vô Tâm cũng sửng sốt, lập tức quan sát rượu trong chén, cảm ứng cẩn thận, bất chợt trong mắt cả hai lộ ra vẻ khiếp sợ.
-Ha ha...
Kiếm Thần bật cười khẽ:
- Quả thật đây là rượu cất từ Huyền Băng, ngưng kết nguyện lực hương hỏa mà thành. Đối với chúng ta có được một ít tác dụng bổ dưỡng, chỉ là một ít rượu mà thôi, ba vị bất tất phải để tâm.
Nghe Kiếm Thần nói như vậy, Diệp Vô Tâm cau mày, nhìn sang Lục Thanh, lúc này hắn đã Uống cạn chén rượu.
- Hay!
Kiếm Thần trầm giọng nói:
- Hiện tại ta đã biết, ngươi chân chính có tư cách hợp tác cùng ta.
Kiếm Thần ngừng một chút, lại liếc nhìn sang hai người Diệp Vô Tâm, một cỗ Ý chí Thế giới lan tràn ra, phong tỏa hư không xung quanh bốn người.
- Thiên địa quay ngược lại, bất quá chỉ cầu sống sót mà thôi. Nhưng Lục tiểu hữu, ngươi muốn siêu thoát, chỉ cần tích góp đủ sức mạnh tự nhiên có thể siêu thoát, thậm chí còn vượt hơn Ma Đạo nhị Linh, có thể chống lại cả Thiên Đạo. Chỉ có điều lần thiên địa quay ngược lại này, ngươi đã có được tâm pháp kiếm bi Bản Nguyẽn, có thể tích góp nguyện lực hương hỏa, có thể được bao nhiêu thì cứ việc tích góp bấy nhiêu, cái mà chúng ta thiếu chính là thời gian.
Thấy Lục Thanh không nói lời nào. Kiếm Thần cũng không để ý, lại tiếp tục nói:
- Nếu Lục tiểu hữu bằng lòng hợp tác cùng bản thần, bản thần bằng lòng chia cho tiểu hữu chín thành nguyện lực hương hỏa mỗi ngày!
Chín thành!
Đừng nói là hai người Diệp Vô Tâm, ngay cả Lục Thanh cũng lộ vẻ kinh ngạc. Kiếm Thần nhăn nhó cười nói:
- Cũng phải nói về nguyện lực hương hỏa, ta còn phải cảm tạ Lục tiêu hữu. Nếu không nhờ Lục tiểu hữu lấy được kiếm bi Bản Nguyên lấy đi không tới nửa thành nguyện lực hương hỏa, e rằng hôm nay ta đã đạt tới đột phá. Chỉ tiếc rằng trên đời này, có người cũng không muốn ta đột phá.
Lục Thanh trầm ngâm một lúc, sau đó mới hỏi:
- Chẳng lẽ nguyện lực hương hỏa không chịu khống chế hay sao?
- Không sai lúc trước Đạo Linh mang tất cả nguyện lực hương hỏa trên đại lục tập trung vào người ta, không cho ta từ chối. Tuy rằng khiến cho tu vi ta đột ngột tăng nhanh, nhưng cũng vì như vậy, tiến triển tu vi của ta bị Đạo Linh nắm bắt. Nhưng với Lục tiểu hữu lại khác...
Ánh mắt Kiếm Thần sáng rực:
- Vào lần đầu tiên thiên địa quay ngược lại, chân linh Thiên Đạo để lại truyền thừa kiếm bi Bản Nguyên, tạo nên Quỷ giới hiện tại. Lực lượng của kiếm bi Bản Nguyên ra ngoài sự khống chế của Ma Đạo nhị Linh. Cũng chỉ có Lục tiểu hữu mới có thể lấy đi nguyện lực hương hỏa trên tay ta.
- Cho nên...
Kiếm Thần ngừng một chút, nhìn Lục Thanh chăm chú, dường như đang chờ đợi hắn trả lời.
Bên cạnh, hai người Diệp Vô Tâm cũng đang trầm ngâm suy nghĩ, không phải bọn họ không tán thành hành động của Kiếm Thần, mà cái giá Kiếm Thần đưa ra, chín thành nguyện lực hương hỏa, đây là lực lượng lớn tới mức nào. Bình thường Lục Thanh hấp thu nguyện lực hương hỏa của Kim Thiên tông, chỉ được không tới nửa thành. Nếu được chia chín thành của Kiếm Thần, vậy gần như tương đương với toàn bộ nguyện lực hương hỏa của Kiếm Thần đại lục trước kia. Tích lũy khổng lồ như vậy, có thể tưởng tượng được chỉ trong thời gian ngắn, thực lực của Lục Thanh sẽ đạt tới trình độ thế nào.
- Điều kiện?
Sau một lúc lâu, rốt cuộc Lục Thanh lên tiếng nói.
- Chỉ cần sau khi Lục tiểu hữu đột phá, có thể trợ giúp ta đột phá, cùng ngăn cản Đạo Linh. Ta chỉ cầu có thể thuận lợi thoát khỏi thế giới Thiên Đạo này, không bị ràng buộc nữa.
-Đạo Linh...
Vẻ mặt Lục Thanh sa sẩm. Đối với thực lực của Đạo Linh, bất quá lúc trước Lục Thanh chỉ thấy qua có một lần, nhưng đó cũng chỉ là phần nổi của tảng băng. Thậm chí có thể nói chưa được ngay cả một góc nhỏ của tảng băng. Thực lực như vậy, trong khoảng thời gian ngắn. Lục Thanh không có lòng tin có thể vượt qua.
Dường như đã nhận ra suy nghĩ của Lục Thanh. Kiếm Thần lại nói:
- Lấy tu vi Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh của tiều hữu chỉ cần đột phá, lập tức sẽ đạt tới trình độ Kiếm Thánh đỉnh phong. Mà Kiếm Thánh đỉnh phong, cho dù là Đạo Linh cũng không thể tiêu diệt được, tối đa cũng chỉ có thể nhốt ngươi vào trong không gian Hỗn Độn, phong ấn ngươi lại mà thôi. Theo như hiện tại chỉ cần có Lục tiểu hữu gánh vác chín thành nguyện lực hương hỏa, thời gian ta đột phá có thể kéo dài ra được hai mươi năm nữa. Trong hai mươi năm này, Lục tiểu hữu tích lũy thực lực, bản nhân cũng sẽ dốc hết toàn lực tương trợ, ẩn giấu đi thực lực chân chính của tiểu hữu.
Thực lực!
Hết thảy đều phải có thực lực!
Lục Thanh biết rất rõ ràng, nếu hắn không có thực lực, giờ phút này, Kiếm Thần cũng sẽ không đi tìm hắn để đạt điều kiện còn cao hơn điều kiện trên kiếm ngọc mà Vọng Kiếm Sinh mang tới khi trước. Điều kiện lúc này của Kiếm Thần, quả thật đã lớn tới mức hắn không thể từ chối.
Hiện tại thiên địa quay ngược lại, thiên cơ hỗn loạn, nếu như không thể tích lũy đủ lực lượng trong thời gian ngắn, đợi cho Ma Đạo nhị Linh phá nát chân linh Thiên Đạo, bắt đầu tiêu diệt Thiên Đạo, lúc ấy sẽ không có năng lực chống lại. Người mà mình muốn bảo vệ cũng sẽ tiêu tan thành tro bụi hình thần câu diệt, chân linh không còn.
Chuyện này không cho phép hắn từ chối, cho dù là Đạo Linh, cũng chỉ còn đường liều mạng cùng y một trận.
- Được!
Lục Thanh gật đầu thật mạnh.
- Lục Thanh...
Bên cạnh, Diệp Vô Tâm ngập ngừng muốn nói lại thôi. Lão biết, đây là lựa chọn tốt nhất hiện tại. Thời gian hai mươi năm nếu như thuận lợi, Lục Thanh hấp thu gần như toàn bộ nguyện lực hương hỏa của Kiếm Thần đại lục lúc trước, nói không chừng hắn có thể đột phá tới tầng mười sáu Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, thật sự đạt tới trình độ vượt qua Thánh Kiếm.
Bất Diệt Kiếm Thể!
Đó là trình độ chưa có ai đạt tới từ trước tới nay. Hay nói cách khác, Lục Thanh muốn đạt tới cảnh giới vượt qua Thánh Kiếm, cũng chỉ có thể gởi gắm hy vọng vào tầng thứ mười sáu Bất Diệt Kiếm Thể, cùng với ba mươi sáu thức của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm.
Giờ phút này thấy Lục Thanh gật đầu. Kiếm Thần cũng nở một nụ cười rạng rỡ. Nhưng rất nhanh y đã kềm lại, kiếm chỉ điểm nhẹ vào ngực, lập tức một điểm sáng màu tím tinh thuần, rực rỡ chói mắt từ trong ngực bay ra.
- Pháp Tướng Chân Linh!
Diệp Vô Tâm kinh hô một tiếng.
- Không sai chính là Pháp Tướng Chân Linh.
Kiếm Thần gật đầu:
- Bất quá ta tin vào tư cách của ba vị, nhưng chỉ sợ ba vị có điều e ngại với tư cách của ta từ trước tới nay, cho nên bản thân mới lấy ra Pháp Tướng Chân Linh này. Tuy rằng chỉ là pháp tướng, nhưng lại có tương thông với chân linh của bản thần. Lục tiểu hữu có thể cùng bản thần cùng nhau đi vào không gian Hỗn Độn, lấy không gian Hỗn Độn, Đại Đạo để phát thệ. Và như vậy, chúng ta sẽ thật sự không còn e ngại lẫn nhau.
Trong mắt Lục Thanh lộ vẻ hơi kinh ngạc, nhưng cũng không do dự, một viên Pháp Tướng Chân Linh màu xám bạc từ trong thân thể bay ra, dung hợp cùng Pháp Tướng Chân Linh màu tím kia. Không gian trước mặt mở ra một khoảng Hỗn Độn màu xám, nuốt chửng vào trong.
Giờ phút này, Lục Thanh mơ hồ cảm thấy một cỗ ý chí hùng mạnh thâm sâu khó hiểu. Ý chí này khác với Ý chí Thế giới, có thể cảm nhận được nông sâu.
Nếu nói Ý chí Thế giới của Kiếm Thần là một hồ nước, vậy cỗ ý chí này là biển cả mênh mông, không biết đầu là bờ bến, rộng lớn khôn cùng, một cảm giác vô lực chậm rãi lan tràn trong lòng.
Đây là Đại Đạo hay sao?
Lục Thanh nhướng mày, ánh mắt xâm nhập vào trong không gian Hỗn Độn. Trong đó không có một vật, chỉ có Hỗn Độn khôn cùng bao trùm hết thảy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.