- Quả thật nực cười.
Diệp Vô Tâm hừ lạnh:
- Quỷ Đông Tây kia sợ rằng sống lâu hơn chúng ta, năm vạn năm thượng cổ, lão là kẻ duy nhất còn sót lại. Trong cả hai lần năm vạn năm trước sau, luôn có bóng dáng của lão trong đó. Chẳng lẽ Thủy Thần cho rằng lão sẽ phải chịu nỗi khổ luân hồi sao?
- Phong Thần chỉ khéo nói đùa, Quỷ giới cai quản trật tự luân hồi, lập ra luân hồi cho Nhân Đạo, nếu không thế gian này làm sao có chuyện luân hồi? Sinh tử luân hồi bất quá chỉ là một con đường dẫn tới ao Chuyển Sinh mà thôi. Quỷ giới không thể đi lại, chỉ cần Nhân Đạo không bị diệt, Quỷ giới không bị diệt, vị ấy tự nhiên cũng không phải chịu nỗi khổ luân hồi, khó mà chết được. Trừ phi lão Độc Cô thật sự khăng khăng cố chấp, e rằng đến lúc đó, Thiên Đạo cũng không dung cho lão. Vào thời điểm mấu chót như vậy, tự nhiên Độc Cô biết rõ, nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
- Đúng vậy, tuy rằng Độc Cô không sam, nhưng lúc này đang là thời loạn, hiện tại có rất nhiều chuyện khó mà giải quyết, dù là Độc Cô cũng rất khó lựa chọn. Nếu không cẩn thận, cho dù là chúng ta, cũng chỉ còn đường vạn kiếp bất phục.
- Phong Thần nói chí phải, hiện giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.
Dứt lời, nữ tử giơ tay vẫy một cái, Lục Thanh vốn đang nằm hôn mê dưới đất lập tức bay lơ lửng, bay thẳng vào trong đại điện màu xanh, Luyện Tâm Kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-diet-kiem-the/1397768/chuong-764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.