Chương trước
Chương sau
Vào sâu trong Linh Đoạn Sơn Mạch hai mươi lí, là một toàn sơn cốc rộng hơn mười dặm. Chung quanh sơn cốc chỉ dùng rất nhiều gỗ lớn dựng lên, mặt trên có rất nhiều trại lâu ngay nhắn. Bên trong sơn cốc, vô số căn nhà bằng đá các loại màu sắc. Mặt trên mỗi tòa nhà đều có điêu khắc các loại dị thú trông rất sống động.
Mà xem lẫn giữa những tòa nhà bằng đá cũng có rất nhiều tòa mộc lâu có phong cách cổ xưa. Mộc lâu đều tập trung ở giữa trung tâm sơn cốc, được phần đông những căn nhà đá bao vây xung quanh. Nhìn qua rất có hương vị hạc giữa bầy gà.
Không bao lâu, người trung niên kia một mình ngự không đến bên ngoài sơn cốc.
"Ai!"
"Là ta " Người trung niên vừa tới không khỏi mày nhíu lại .
"Ách, nguyên lai là Hàn hộ pháp, mời ngài vào." Người trẻ tuổi vừa nghe được thanh âm của người trung niên liền giật mình, bộ mặt liền thay đổi vẻ tươi cười hướng tới người trung niên nói.
"Tính tiểu tử ngươi thức thời, nếu không ngày mai Thần Luyện xem ta như thế nào thao luyện ngươi!" Người trung niên có họ Hàn hừ một tiếng, theo trại lâu bay qua, đồng thời đối với thanh niên vừa mở miệng nói một câu.
"Đa tạ Hàn hộ pháp bao dung, ngài đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân."
"Ân, là ta đại lượng, bất quá tội chết thì miễn nhưng tội sống khó thể tha. Tiểu tử, bắt đầu từ sáng mai nhớ dậy sớm một chút đấy." Từ xa, thanh âm của người trung niên lại truyền tới.
"Chết ta rồi!" Nhất thời khuôn mặt của thanh niên như mướp đắng hét lên.
Ở bên cạnh là một thanh niên khác cũng đang đứng canh, trong mắt đầy vẻ đồng tình nói: "Ta nói, ngay ngày đầu tiên mà ngươi đã trêu chọc Hàn hộ pháp. Tiểu tử ngươi thật đáng ghi danh tộc sử."
"Ách!" Lời nói tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa không khỏi làm cho người thanh niên này than dài một hơi.
Lại nhìn đến người trung niên họ Hàn. Sau khí nói chuyện liền bay tới một tòa mộc lâu ở trung tâm sơn cốc, hạ xuống mặt đất.
"Tốt lắm, Hàn tiểu tử mau vào đây, chúng ta trong này còn thiếu một chỗ."
Người trung niên vừa muốn mở miệng thì bỗng nghe một thanh âm già nua từ trong mộc lâu truyền ra.
Người trung niên cười khổ một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Bên trong nội sảnh lúc này có năm lão nhân đang ngồi. Mỗi một lão nhân đều là râu tóc bạc trắng, nhưng thân thể rất khỏe mạnh, cho dù là đã mặc quần áo nhưng vẫn không thể che dấu được những cơ bắp căng cứng.
Người trung niên vừa tiến vào liền đối với lão nhân ở giữa oán giận nói: "Ta nói này đại trưởng lão, ta đã cưới lão bà sinh một hài tử rồi, hiện tại đã bốn mươi tám. Ngài có thể hay không đừng gọi ta là tiểu tử. Nếu để cho mấy tên hỗn tiểu tử kia nghe thấy thì về sau ta làm sao ở trước mặt bọn họ răn dạy."
Nghe người trung niên nói xong, lão nhân nhất thời thổi râu trừng mắt nói: "Còn ca cẩm cái gì, đừng tưởng năm người chúng ta còn không biết, trong mười chín hộ pháp thì tiểu tử ngươi chính là không có uy tín nhất. Ngươi có thân phận trưởng bối sao, ngươi thử đổ nước nhìn xem lại đi. Vậy như lời ngươi nói, chúng ta sẽ cho ngươi mặt mũi. Ân! Xem nào, được rồi vậy từ nay về sau gọi ngươi bằng hầu tử đi, đó là danh hào của ngươi trước đây mà."
Nghe đại trưởng lão một phen nói nhất thời người trung niên quá sợ hãi, vội vàng lắc đầu làm lành nói: "Đại trưởng lão, ngài đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân đi. Vừa rồi là ta nói đùa lung tung thôi. Đảm đương không nổi, đảm đương không nổi."
"Như thế nào đảm đương không nổi, ta thấy gọi hầu tử dễ nghe hơn là gọi tiểu tử mà." Tựa hồ còn chưa muốn buông tha, đại trưởng lão nhếch mép không đồng ý nói.
"Không dễ nghe, vẫn là gọi tiểu tử dễ nghe hơn, nó dễ gọi mà không phải ngài đã quen gọi như thế rồi sao, không cần sửa nữa. Thực sự không cần sửa nữa, gọi tiểu tử ta cũng thấy cao hứng.
Thật hay giỡn, nếu thực bị năm vị trưởng lão gọi thành tiểu tử thì hắn làm sao dám đứng trước mặt đám nhóc kia mà hò hét ra oai. Sợ là trở về cũng bị lão bà đuổi khỏi giường ý chứ.
Uy nghiêm của lão bà là việc lớn, tuyệt đối không thể để nàng đuổi ra khỏi giường. Người trung niên trong đầu thầm nghĩ.
Nếu lúc này có mặt sáu người Lục Thanh, sợ là đến Long Tuyết luôn lạnh lùng cũng phải dở khóc dở cười. Người này trước sau tương phản thật lớn, xem ra bộ dáng uy nghiêm trước kia chỉ là giả bộ.
Nhìn thấy người trung niên chịu thua, đại trưởng lão hừ một tiếng mới buông tha hắn. Từ đầu đến cuối, bốn vị trưởng lão ở bên cạnh đều không biến sắc, không nói không cười. Nhưng người trung niên cũng từ ánh mắt lóe ra không chừng của bọn họ mà biết được. Bốn lão già này đang rất nghẹn khuất ở trong lòng, muốn cười mà không dám cười, chỉ vì hình tượng trưởng lão vĩ đại mà thôi.
Dừng một chút, đại trưởng lão lại bất mãn nói: "Ta nói này Hàn tiểu tử, chúng ta đang thương lượng sự tình, ngươi không mang theo tộc nhân thủ vệ cửa vào sơn mạch lại chạy tới đây làm gì."
Nghe đại trưởng lão nói như vậy, người trung niên không khỏi nhỏ giọng thầm nói: "Sơn mạch này muốn cái gì thì cái đó không có, đến một cái chíp bông của linh dược cũng không thấy, lại còn sợ người ta đến ăn trộm sao."
"Ngươi nói cái gì?" Đại trưởng lão nhất thời trừng mắt nói.
"Không có gì, là ta nói Linh Đoạn Sơn Mạch chúng ta là nơi địa linh nhân kiệt, thật sự là bảo địa khó có được a!" Ngươi trung niên thầm lau mồ hôi trong lòng, lão gia hỏa này có tu vi cao như vầy cũng thật không tốt, đến thì thào mà cũng nghe ra được.
"Thôi đủ rồi!" Đại trưởng lão khoát tay áo, ánh mắt trầm xuống nói: "Trở lại chính sự, Hàn tiểu tử, hơn hai mươi tộc nhân kia như thế nào?"
Nghe lão nhân nghiêm túc hỏi, người trung niên cũng khôi phục bộ dáng uy nghiêm phía trước, nói: "Không được! Tư chất tiên thiên của bọn họ đến lớp giữa còn không đạt được. Lúc này căn bản không thể dành dụm đủ nguyên khí để đả thông kinh mạch, nửa năm nay chỉ có một người may mắn Trúc Cơ thành công."
"Ài! Đáng tiếc, công pháp mà tổ tiên truyền xuống thì cửa thứ nhất muốn Trúc Cơ thì phải do chính mình dành dụm nguyên khí mới được. Nếu không có mấy lão già chúng ta ra tay thì cũng đều không có việc gì." Đại trưởng lão thở dài nói một câu, bốn trưởng lão ở bên cạnh cũng đều nhíu mày.
"Thật sự là không được, bọn họ cũng chỉ có thể đi đào quặng hoặc săn dã thú, còn như nữ tử thì lại không biết nên an bài thế nào." Lúc này, ở bên cạnh nhị trưởng lão cũng mở miệng nói.
"Đúng vậy, một thế hệ có tư chất để Trúc Cơ càng lúc càng ít. Đa số đều cùng cha mẹ giống nhau, đều là do tiên thiên di truyền, cũng không thể trách bọn họ được. Chỉ là chúng ta ở trong Linh Đoạn Sơn Mạch tự cấp tự túc, cũng không có cái gì để cùng người ngoài trao đổi đan dược. Huống chi ở Thanh Phàm giới này linh dược cũng khan hiếm, mỗi một viên đan dược đều được các tông môn cất giữ cẩn thận. Cho dù chúng ta có cái gì để đổi, sợ là người ta cũng không nhất định đổi."
Đại trưởng lão vừa nói, liền làm không khí trong đại sảnh trở lên tiêu điều.
"Này, đại trưởng lão."
"Cái gì?" Đại trưởng lão nhíu mày.
"Ta vừa mới lấy được một lọ Tham Vương đan hạ phẩm."
"Cái gì!" Nguyên bản đang ngồi năm vị trưởng lão đồng thời bật dậy. Bàn tay đại trưởng lão một trận mơ hồ, ngay sau đó chiếc bình bằng Tử Ngọc trong tay người trung niên vừa lấy ra lập tức biến mất không thấy, khi xuất hiện thì đã ở trên tay đại trưởng lão.
Mở nắp bình ra nhìn vào bên trong thấy có khoảng ba mươi viên đan dược to bằng ngón tay út. Mặt trên mỗi viên đan dược đều có ánh sáng màu xanh nhàn nhạt lưu chuyển. Cẩn thận ngửi, liền thấy một cỗ hương vị Tham Vương nhàn nhạt, còn có một ít dược liệu khác hỗn hợp, bất quá cũng không phân rõ được.
"Không sai, đúng là Tham Vương đan hạ phẩm. Lúc trước khi ta rời núi từng may mắn cùng một kiếm giả của Thiên Thủy môn quen biết, đã thấy qua Tham Vương đam. Nhìn màu sắc này sợ là đã dùng Tham Vương ba bốn trăm năm luyện chế, trong số đan dược hạ phẩm cũng coi như là đỉnh cấp." Trên mặt đại trưởng lão lộ vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng nói.
"Có ba mươi viên Tham Vương đan này, tộc nhân cũng có thể có đủ số nguyên khí để đả thông kinh mạch, thành công Trúc Cơ." Ở bên cạnh tam trưởng lão cũng hưng phấn nói: "Hàn tiểu tử, bình Tham Vương đan này ngươi làm sao có được vậy?"
Lần này, năm luồng ánh mắt đồng thời quay lại nhìn người trung niên.
"Là như thế này..." Người trung niên liền đem mục đích đến của sáu người Lục Thanh nói ra.
"Tông môn sắp tiến giai lên cấp Kim Thiên, thảo nào mà ra tay hào phóng như vậy. Mấy người trẻ tuổi này đi tới Kiếm Thần chủ điện không sai biệt lắm phải còn bốn nghìn dặm xa. Cho dù là chúng ta năm lão già này muốn an toàn tới được nơi đó cũng phí một phen tay chân mới được. Nếu bọn họ đã có thành ý như vậy, chúng ta Thiên Linh tộc cũng không được mất lễ nghi được, ngươi đi dẫn bọn họ vào đây. Tuy chỉ là đi qua nhờ, nhưng thu đan dược của người ta, chúng ta cũng phải chiêu đãi một chút." Đại trưởng lão trầm ngâm một lát, rồi mở miệng nói.
Lối vào Linh Đoạn Sơn Mạch. Sáu người Lục Thanh cứ đứng như vậy không nhúc nhích, tĩnh tâm dưỡng khí. Hiện giờ người trung niên đã đi được gần một canh giờ, nhưng người tuổi trẻ lúc trước đi theo hắn lại lần nữa tụ tập ở lối vào.
"Các ngươi xem, bọn họ thật là nhẫn nại a! Chẳng lẽ mỗi kiếm giả đều là như thế sao?"
"Đúng vậy, nếu thường ngày chúng ta tu luyện cũng có tâm tính như thế thì tốt rồi."
"Cái gì mà tâm tính, cái đó người ta kêu là định lực, thuộc về ý chí."
Thanh niên bị phản bác đang định cãi lại, ánh mắt vừa nhìn ra phía sau: "Di! Hàn hộ pháp đã trở lại."
"Hàn hộ pháp, tốc độ của ngươi thật nhanh a!"
Nhìn thấy người trung niên quay lại, đám thanh niên liên thanh mở miệng nói.
Hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, người trung niên cảm thấy đây rõ ràng là do năm lão già kia, nếu không bọn họ sao dám làm trò trước mặt hắn. Bất quá chung quy hắn vẫn không nói ra cái gì.
Bay ra ngoài Linh Đoạn Sơn Mạch, người trung niên hạ xuống trước mặt sáu người Lục Thanh.
Cơ hồ cả sáu đạo ánh mắt đồng thời mở ra nhìn vào người trung niên.
Thân hình bị kiềm hãm, người trung niên không khỏi thầm hô một tiếng, sáu người này không nên có tu vi cao như vậy, lúc này mới bao nhiêu tuổi?
Bất quá cũng chỉ nghĩ một chút hắn liền khôi phục bình thường, hướng tới Lục Thanh nói: "Bằng hữu phương xa, trưởng lão của chúng ta cho mời các ngươi để tỏ vẻ cảm tạ."
Trên mặt sáu người đều hiện lên một tia kinh ngạc. Bọn họ đều không nghĩ tới chỉ lấy ra một lọ đan dược hạ phẩm lại làm cho thái độ của Thiên Linh tộc biến hóa như vậy.
Lục Thanh liền mở miệng nói: "Vậy thì đa tạ, còn thỉnh các hạ dẫn đường."
"Sáu vị, mời!" Người trung nhiên giơ tay mời rồi cất bước vào trong Linh Đoạn Sơn Mạch.
Không do dự, sáu người liền cất bước theo sát.
Vừa mới tiến vào trong sơn mạch, Lục Thanh liền cảm thấy hư không chung quanh như bị giam cầm lại. Kiếm Chủng trong đan điền như bị một cỗ lực lượng kì dị tồn tại, hắn đã không còn khả năng ngự không .
Đồng dạng cảm giác đó cũng hiện ra ở trên mặt năm người Niếp Thanh Thiên nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Sáu người vừa bước vào, ánh mắt của dám thanh niên nam nữ liền tập trung trên người bọn họ. Phần lớn ánh mắt nam tử đều tập trung trên hai người Dịch Nhược Vũ và Long Tuyết, mà ánh mắt của nữ tử lại tập trung trên người bốn người Lục Thanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Thực xinh đẹp, nếu ta có thể lấy được một trong hai người bọn họ thì chết cũng không hối tiếc."
"Dừng mơ mộng nữa, ngươi mới đến tam trọng thiên Thức Thần tiểu thiên vị, tốt nhất là đừng có hướng người ta mở miệng. Ta thấy người ta thấp nhất cũng phải có thực lực Thức Thần đỉnh phong."
"Ngươi...!"
"Ngươi cái gì mà ngươi, yên tâm đi, tâm nguyện của ngươi để ta đến hoàn thành cho."
Lúc này vừa lúc lại có một đám tộc nhân Thiên Linh tộc đi tới, liền theo ba mươi thanh niên nam nữ đi theo sau sáu người Lục Thanh.
Tuy cách xa hơn mười trượng nhưng tiếng thầm thì to nhỏ của bọn họ làm sao thoát được thính lực của sáu người. Những lời nói của bọn họ quả thật không có nửa điểm tà ý, nhưng lời nói ngây thơ trong lúc nhất thời cũng làm cho người ta phải khó xử.
Khuôn mặt của Dịch Nhược Vũ vẫn tự nhiên như thường. Về phần Long Tuyết ở bên cạnh cũng chỉ hơi nhíu mày một cái cũng không lộ ra biểu tình gì.
"Tú Trữ, ngươi xem bốn người quả thật có phong thái của nam tử hán a! Nếu ngươi nhìn ai vừa mắt thì bảo gia gia ngươi lựa chọn một người đi."
"Lạc, ngươi câm miệng cho ta!"
Ở bên cạnh gần hai mươi nam tử là hơn mười nữ tử, tuy so ra thì còn kém Long Tuyết và Dịch Nhược Vũ nhưng cũng là mắt ngọc mày ngài. Càng ngày càng không ngừng có tộc nhân xung quanh gia nhập trêu đùa với mấy người Lục Thanh. Mà nữ tử vừa bị trêu đùa kia sắc mặt đỏ bừng, nếu không phải cố kị sáu người Lục Thanh là người ngoài sợ là đã giương nanh múa vuốt xông lên rồi.
Nhưng lúc này Lục Thanh lại phát hiện bả vai của người trung niên trước mặt tựa hồ đang rung lên, như là trong cơ thể đang có gì đang nổi lên vậy. Lục Thanh cảm thấy cỗ kình lực kỳ dị trong cơ thể hắn cũng rung theo.
"Câm miệng hết lại cho ta!" Sáu đó chỉ thấy người trung niên xoay người lại quát lớn, hai mắt như bốc lên ngọn lửa hừng hực.
"Này, Hàn hộ pháp lại sinh khí rồi, các ngươi đừng có nói nữa."
"Ân, trở về phải nói cho Hàn thẩm biết, để nàng nói giúp cho ta,nếu không buổi thần luyện sáng mai Hàn hộ pháp lại lấy việc công báo tư thù."
"Ngươi nói không sai, sợ là sáng ngày mai hắn sẽ báo thù."
"Nhanh, quay lại đi tìm Hàn thẩm đi." Nghe người trung niên khiển trách, đám thanh niên liền hơi lui lại, cúi đầu thầm thì nói.
"Đám tộc nhân này còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, các vị xin đừng để ý." Người trung niên sau khi quát lớn một tiếng liền quay đầu hướng tới sáu người Lục Thanh nói.
Tựa hồ đã biết sáu người Lục Thanh đã bị áp chế cho nên trên đường đi người trung niên không hề ngự không phi hành. Đại khái đi được khoảng hai dặm đường, liền tới một mảnh rừng núi rậm rạp.
Dừng chân lại, người trung niên ngẩng đầu thét lên một tiếng dài. Tiếng huýt gió cuồn cuộn vang lên trực tiếp truyền vào núi rừng trước mặt.
Lục Thanh nhíu mày lại. Tiếng huýt gió của người trung niên tựa hồ không chỉ đơn giản dựa vài kình lực trong cơ thể mà kéo dài. Tuy tiếng huýt gió dần giảm xuống như vẫn từ trong miệng người trung niên kéo dài tới thời gian tàn nửa nén hương.
"Tiếng Hàn hộ pháp huýt gió tựa hồ lại mạnh mẽ thêm một phần rồi, sợ là tu vi đã tiến triển a."
"Lợi hại thì có ích gì chứ. Trong Linh Đoạn Sơn Mạch này một đám Linh Cảnh đều nhận thức chúng ta, ngươi nói chẳng lẽ chúng ta có thể cùng chúng nó chém giết sao. Không cho chúng ta ra khỏi Linh Đoạn Sơn Mạch này thì không biết bắt chúng ta học bổn sự để làm gì."
"Đúng vậy, Tú Trữ, ngươi thử hỏi gia gia ngươi vì cái gì mà không cho chúng ta ra xem thế giới thật rộng lớn bên ngoài. Chẳng lẽ ở bên ngoài có cái gì gây nguy hiểm với chúng ta lắm sao?"
Ở phía trước, sáu người Lục Thanh đều thầm cảm thán trong lòng. Nguyên lại những người này đều chưa từng có đi ra khỏi Linh Đoạn Sơn Mạch, khó trách tính tình đơn thuần như vậy, bất quá điều này cũng không có gì không tốt. Cân nhắc lại từng câu từng chữ, Lục Thanh cảm thấy ở nơi này không hề có tồn tại ước thúc gì, như thế ở chung không có gì nghẹn ở trong lòng, khiến cho con người cảm thấy tùy tâm thoải mái.
Sau khi người trung niên huýt gió một tiếng dài, nhất thời từ trong núi rừng truyền đến tiếng vang ù ù. Tiếng vang này rất nhanh tới gần, một cỗ linh lực dao động bàng bạc truyền ra, sáu người Lục Thanh lập tức cảm thụ được.
"Tứ giai Linh Thú." Trong lòng Lục Thanh cả kinh. Đồng thời sắc mặt năm người Niếp Thanh Thiên cũng biến đổi. Thật không ngờ người trung niên này lại đưa tơi hai con tứ giai Linh Thú.
Ầm ầm
Vài gốc cổ thụ trước mặt gãy đổ, từ phía sau có hai con thú bước ra, trong đó có một con là một con viên hầu toàn thân màu vang to lớn. Con viên hầu này thân cao hai mươi trượng, thân hình như một khối đá ngàn cân, trên người đầy cơ băp nổi lên, ở mặt trên có một tầng sáng màu vàng kim lưu chuyển.
Trừ bỏ linh lực dao động trên người nó, Lục Thanh còn cảm thấy được một cỗ kình lực giống như cỗ lực lượng trong cơ thể người trung niên kia. Trên người nó có tầng sáng vàng lưu chuyển, hắn là chuyên luyện thể. Lục Thanh cảm nhận được trong mỗi một thớ thịt trên người nó đều ẩn chứa một cỗ lực lượng khủng bố.
Tuy rằng không có giao thủ, nhưng Lục Thanh có cảm giác, lấy thân thể tương đương với thanh kiếm cửu phẩm của hắn, sợ là con Viên Hầu này chỉ đánh một cái là toàn bộ vỡ nát.
Tứ giai Linh Thú thật mạnh mẽ. Trong lòng Lục Thanh thầm nghĩ, sợ là Phong Lôi đạt đến tứ giai, cùng với con Viên Hầu này so sánh, cũng khó có thể thắng được.
Lục Thanh phỏng chừng, dù là Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn cũng khó có thể gây tổn thương cho nó. Thân thể của nó sợ là đã đạt tới tương đương với Thần Kiếm cấp Thanh Phàm. Cảnh giới Kiếm Chủ, căn bản không thể phá vỡ phòng ngự thân thể của con Viên Hầu này.
Thần Kiếm cùng với những thanh kiếm từ nhất đến cửu phẩm bất đồng. Thanh kiếm cửu phẩm đỉnh cấp cũng chỉ gọi là thanh kiếm, mà không thể gọi là Thần Kiếm. Thần Kiếm đó là phải có linh trí, cho dù là Thần Kiếm cấp Thanh Phàm có linh trí mỏng manh cơ hồ cảm ứng không được, cũng không phải một thanh kiếm cửu phẩm đỉnh cấp so sánh được, đây là chênh lệch về chất. Cho dù là cảnh giới đầu tiên của Kiếm Hồn là Kiếm Vương, cũng khó có thể phá vỡ một thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm.
Đến cuối cùng Lục Thanh phán đoán, con Tử Kim Viên Hầu này phải có thực lực có thể tranh phong cùng Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Nếu thực sự chém giết thì Lục Thanh cũng không biết được bên nào có thể chiến thắng.
Chủng tộc thật đáng sợ, Thiên Linh tộc thế nhưng lại có thể tùy tiện gọi ra tứ giai Linh Thú cường đại như vậy.
Còn lại một con khác là một con Linh thú hình thù quái dị, con ngươi màu hồng tím, đầu sư tử, lại có sừng như sừng hươu. Trong miệng nó không ngừng phun ra nuốt vào một luồng khói hồng tím, làm gợn lên một tầng sóng chân không vô hình.
Linh lực dao động trên người con Linh Thú này cũng là tứ giai, thậm chí còn hùng hậu hơn một phần. Ở trên người nó, Lục Thanh lại không cảm nhận được cỗ kình lực kì dị kia.
"Đây là Tử Kim Tông Mao Viên cùng Tử Viêm Tinh Tình Thú, là Linh Thú hộ tộc của Thiên Linh tộc chúng ta." Thần sắc người trung niên đầy vẻ kiêu ngạo, hướng về sáu người Lục Thanh giới thiệu.
Đích xác, chẳng những thực lực của hai con Linh Thú này mạnh mẽ, mà diện mạo uy thế cũng lạ thường. Sợ đây là hai con tứ giai Linh Thú mạnh mẽ nhất mà Lục Thanh gặp được.
Ngay tại lức người trung niên tiếp đón hai con Linh Thú hạ người xuống, Tử Kim Tông Mao Viên cùng Tử Viêm Tình Tình Thú đều lắc mạnh đầu, vẻ mặt rất không muốn.
"Ai, ta nói hai cái Hỗn đản này, đây là khách quý của tộc ta, cũng không bảo các ngươi làm cu li mà lại lắc đầu nhanh như vậy." Người trung niên sửng sốt, liền cất tiếng mắng.
Sáu người Lục Thanh đều có chút buồn cười, đên Long Tuyết cũng hơi hé ra nụ cười mỉm.
"Ai, ngươi thấy được không, nàng nở nụ cười, nàng nở nụ cười."
"Đúng vậy, thật đẹp a, ta muốn chết mất." Mấy người trẻ tuổi nhìn thấy Long Tuyết nở nụ cười, nhất thời hô hấp cả đám đều có chút dồn dập.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.