"Lăng đại sư an tâm chờ một chút, gia chủ của gia tộc họ Lục là hộ pháp của núi Triệu Dương, sợ rằng lúc này là thời gian tu luyện của hắn nên mới tới trễ một chút. Có thể tới ngay bây giờ cũng nên." Trong chỗ năm đại gia tộc, Tư Đồ Cơ mỉm cười nói. "Đúng vậy, Lăng đại sư hãy an tâm chờ một chút." Ở bên cạnh, Hoàng Phủ Tề cũng mỉm cười phụ họa. Nụ cười đủ để hòa tan băng đá. Nhìn thấy hai vị gia chủ đồng thời mở miệng, lão nhân được gọi là Lăng đại sư chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm nhắc lại. Thời gian lại trôi qua tàn nửa nén hương nữa. "Đến rồi!" Không biết là ai hô lên, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía sau nhìn lại. "Trong trấn có chuyện quan trọng cần xử lý nên tới trễ, mong rằng các vị thứ lỗi. Đợi cho đại hội chấm dứt, Lục gia ta sẽ mở tiệc rượu bồi tội với các vị." Từ xa xa Nhan Như Ngọc đã mở miệng nói. "Thái phu nhân không cần khách khí. Thỉnh Thái phu nhân an tọa." Tây Môn Phủ cười nói, trong ánh mắt lộ ra thâm ý. "Đa tạ chư vị khoan nhượng." Nhan Như Ngọc mỉm cười nói. "Khoan nhượng không nói nhưng không biết Lục Thanh kia có tới không?" Lúc này bên cạnh Lăng đại sư, một lão nhân lên tiếng hỏi. Mọi người đều thấy rõ ràng, lúc này ở phía sau Nhan Như Ngọc trừ bỏ quản gia Dịch Vân thì cũng chỉ có một gã hộ vệ và bốn gã Chú Kiếm Sư, không hề thấy bóng dáng Lục Thanh. "Hiện giờ lại đúng lúc Thanh nhi phải bế quan, vừa khéo đại hội bắt đầu nên không thể tham gia được." Nhan Như Ngọc điềm đạm cười một tiếng giải thích. "Bế quan chưa ra, ta thấy là không dám tới thì đúng hơn." Một câu nói nhất thời hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ mọi người. Người vừa nói là một Chú Kiếm Sư tầm trung niên. Lúc này hắn đứng sau vị Lăng đại sư kia, nghe Nhan Như Ngọc nói thế liền khinh thường nói. "Phổ Hoa, câm miệng lại, nơi này không phải chỗ ngươi có thể nói chuyện." Lăng đại sư nhíu mày nói. "Vâng, sư phụ." Gã Chú Kiếm Sư trung niên khẽ đáp, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ khinh thường. "Nhan phu nhân thứ lỗi, tiểu bối nói chuyện không biết thứ tự." Lăng đại sư hướng tới Nhan Như Ngọc nói một câu. Bất quá ai cũng thấy được lão không hề có ý bồi tội gì. Nhan Như Ngọc hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì nữa. Ở phía sau, sắc mặt của Dịch lão cũng trầm xuống, mà hai mắt của bốn gã Chú Kiếm Sư cũng trở lên ngưng trọng nhưng ngại Nhan Như Ngọc nên bọn họ cũng không vì tên tiểu bối mà đánh mất thân phận. Đợi cho Nhan Như Ngọc ngồi xuống, một gã trung niên bước ra khỏi đám đông đi tới giữa trung ương: "Các vị xin im lặng." Người trung niên mở miệng nói một câu, trung khí trất hùng hậu. Thanh âm mang theo Kiếm Nguyên thâm hậu truyền khắp bãi đá, giống như vang lên ngay bên tai mỗi người. Tiên thiên Kiếm Khách! Trong mắt Nhan Như Ngọc chợt lóe tinh quang rồi biến mất. Hiện giờ nàng đã đạt tới Kiếm Khách đỉnh phong, nhãn lực tăng lên rất nhiều. Tuy không thả ra thần thức tra xét nhưng từ Kiếm Nguyên dao động trong thanh âm của người trung niên, nàng cũng đoán ra tu vi của đối phương. Người này là một người của gia tộc Tây Môn, có tu vi như vậy cũng không sai. Trong lòng Nhan Như Ngọc thầm nghĩ. Mà theo người trung niên mở miệng, nhất thời mấy trăm người liền yên lặng lại. Người trung niên cũng không nói nhiều, chỉ đại khái giới thiệu về đại hội cùng quy định trong đó. Chú kiếm đại hội này là một sự kiện trọng đại trong khu vực tông môn kể từ lúc Tử Hà tông khai tông lập phái. Đại hội này nhằm mục đích để cho các Chú Kiếm Sư trong khu vực tông môn trao đổi tài nghệ cùng tỷ thí với nhau. Nếu có thể chiếm được khôi thủ thì không thể nghi ngờ sẽ trở thành Chú Kiếm Sư đệ nhất trong khu vực Tử Hà tông. Mà cơ hồ Lục gia đã đem vị trí đó trở thành truyền thừa kể từ lúc tham gia lần thứ nhất đến nay. Từ lúc bắt đầu đều không sai biệt lắm vị trí khôi thủ đều do gia chủ các đời của gia tộc họ Lục chiếm được. Tuy rằng đó chỉ là một cái hư danh thôi, nhưng nhiều thời điểm lại không thể không tranh, Lục gia cũng không ngoại lệ được. Tâm thần Nhan Như Ngọc đã có chút không yên. Nếu lần này vứt bỏ vị trí khôi thủ như vậy thì làm thế nào có thể ăn nói với liệt tổ liệt tông. Cho dù chính bản thân nàng cũng không thể tha thứ cho chính mình. Cứ như thế miên man bất định suy nghĩ thẳng cho đến khi tiếng trống nặng nề rền vang mới làm Nhan Như Ngọc thanh tỉnh lại. Ngẩng đầu nhìn chiếc đỉnh đồngt trên bãi đá đã bị bảy tám tráng hán bê xuống. Một chiếc lò đúc màu hồng được bê lên đặt vào đó. Người tiến lên sân đầu tiên là Chú Kiếm Sư lục phẩm Cổ Tự của trấn Liên Vũ. Nhan Như Ngọc quét nhìn xung quanh một vòng thấy đại khái có khoảng hơn bốn mươi chiếc lò đúc được đem theo. Chú kiếm đại hội này không phải người nào cũng được tham gia. Đây có thể nào là hoạt động của những Chú Kiếm Sư bình thường, không phải Chú Kiếm Sư trên ngũ phẩm thì không thể lên đài được. Hơn bốn mươi Chú Kiếm Sư trên lục phẩm tham gia đại hội! Cổ Đồng của trấn Liên Vũ ước chừng tầm hơn bốn mươi tuổi, là một hán tử cao gầy, thân mặc một chiếc áo vải thô màu trắng. Hắn đang cùng một tráng hắn khiêng một chiếc lò đúc màu hồng tản ra nhiệt độ nóng bức. Trong cơ thể hắn Kiếm Nguyên hệ Hỏa dao động mãnh liệt. Trừ bỏ khả năng chú kiếm ra hắn còn có tu vi Kiếm Khách. Kiếm Khí hệ Hỏa là tối thích hợp để rèn kiếm. Kiếm Khí hệ Hỏa nóng cháy chẳng những có thể tăng cường nhiệt độ cho ngọn lửa mà còn có thể đẩy tạp chất cho tài liệu rất tốt. Lấy đại chùy cất chứa Kiếm Khí hệ hỏa rèn luyện thì một chùy có thể so với mười chùy bình thường. Một tiếng trống vang lên, chiếc lò đúc đã được đặt xuống giữa sân. Lò đúc này phải có đến ngàn cân, cho dù là Kiếm Khách vận khởi Kiếm Nguyên cũng phải cần người khác hỗ trợ mới có thể nâng lên. Cổ Đồng vừa đi lên liền hướng xuống bên dưới chắp tay thi lễ. Nhan Như Ngọc để ý thấy thời điểm hắn thi lễ với hai lão nhân có Lăng đại sư càng thêm cung kính, cơ hồ là khom người cúi chào hai người. Hai lão thất phu. Trong lòng Nhan Như Ngọc hừ lạnh một tiếng. Hai lão nhân này, một người gọi là Lăng đại sư tên là Lăng Vân, một người tên Đồ Hà. Cả hai đều là Chú Kiếm Sư cao nhất trong khu vực Tử Hà tông, đều là Chú Kiếm Sư cửu phẩm đỉnh phong. Mười năm trước hai lão đều bị Lục VÂn đánh bại nên vẫn canh cánh ở trong lòng, luôn cùng với Lục gia đối nghịch. Trừ bỏ dùng đến vũ lực còn các thủ đoạn khác hai người đều đã dùng qua. Cho dù hiện giờ ở Tử Hà tông, gia tộc họ Lục như mặt trời giữa trưa, sinh ý ở các cửa hàng ngày càng tốt. Chỉ cần hai người dừng tay thì sinh ý của Lục gia còn có thể tăng thêm hai thành. Nhưng lòng dạ của hai người thâm sâu, việc quá khích lại chưa bao giờ làm nên gia tộc họ Lục không thể nắm được nhược điểm. Nhìn hai người cách đó không xa, Nhan Như Ngọc cảm thấy rõ ràng lần này hai người này lại có chủ ý gì đó. Lúc này trong lòng hai người Lăng Vân hưng phấn vô cùng. Cho dù bản thân đã trải qua nhiều kinh lịch cùng sóng gió nhưng chưa bao giờ hưng phấn như hôm nay. Bởi vì hôm nay khôi thủ của chú kiếm đại hội có thể đến trong tay mình. Chú Kiếm Sư cửu phẩm của Tử Hà tông không nhiều lắm, hơn nữa cũng chỉ có ít ỏi một người lại có tính tình cổ quái, hiện giờ người này không tham gia nên hai người cũng không có gì phải sợ nữa. Về phần gia tộc họ Lục vốn được bọn họ cho rằng là kình địch thì Chú Kiếm Sư cấp Thanh Phàm duy nhất là Lục Vân lại bởi vì đúc Thần Kiếm cấp Kim Thiên hao nhiều tâm huyết mà chết. Còn Lục Thanh, tuy rằng kinh diễm tuyệt thế, thanh danh như mặt trời giữa trưa nhưng chỉ là trên Kiếm Đạo, còn trong chú kiếm thì hai người đều không để trong lòng. Lúc trước bọn họ đã phái người đi xem chuôi Thần Mộc kiếm cửu phẩm kia, tuy rằng đó có thể xem là một thanh kiếm cửu phẩm hàng đầu nhưng trong mắt hai người thì thủ pháp vẫn còn có nhiều trúc trắc. Thật ra công lao đều là do chùy pháp cùng với tài liệu, so với hai người thì vẫn còn thua kém. Trở ngại lớn nhất cũng đã không còn uy hiếp, như thế nào mà hai người không mừng rỡ như điên. Lại nhìn đến Cổ Đồng trên sân. Lúc này hắn đã bắt đầu chú luyện. Tỷ thí trong đại hội thì cần phải xuất ra toàn bộ thực lực. Đúc ra một thanh kiếm thì tài liệu phải do chính mình chuẩn bị. Nếu do không tìm được tài liệu và dụng cụ mà ảnh hưởng tới cấp độ phẩm chất của kiếm thì cũng chỉ có thể đổ trách nhiệm cho chính mình không có bổn sự, bất cứ ai cũng không dám dị nghị. Đây cũng là quy củ của đại hội. Cổ Đồng này cũng có vài phần bản lĩnh. Thanh đại trùy trong tay hắn được quán chú Kiếm Khí hệ hỏa liên tục vũ động trông như một quả cầu màu hồng. Tiếng sắt thép va chạm vang lên không ngớt, tài liệu không ngừng được gã tráng hán bên cạnh đưa qua. Ở miệng lò là một kiếm phôi đã dần thành hình. Đây là một thanh trường kiếm dài bốn thước, tài liệu chủ yếu là Mạc Kim, ngoài ra còn được Cổ Đồng phụ gia thêm bảy tám loại tài liệu quý hiếm. Theo động tác liên tục của Cổ Đồng, tiếng sắt thép va chạm càng lúc càng thanh thúy, đến cuối cùng tiếng va chạm giống như là tiếng va đập của hàng nghìn viên bảo châu. Mỗi một tiếng vang đều rất êm tai dễ nghe. "Đây là Liên Vũ Lạc Châu chùy pháp của trấn Liên Vũ, người này đã nắm giữ được tám phân tinh túy của chùy pháp, thật sự khó có được." Ở phía sau Nhan Như Ngọc, một trong bốn lão nhân Chú Kiếm Sư nhẹ giọng nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net Bên kia thanh âm của Lăng Vân cũng vang lên: "Liên Vũ Lạc Châu chùy pháp này của Liên Vũ lão nhân thì cương mãnh có thừa nhưng miên nhu không đủ. Tinh túy chỉ xem như là miễn cưỡng." Nhan Như Ngọc nhướng mày, sắc mặt trầm xuống. Rõ ràng là Lăng Vân có ý nhắm vào bọn họ. Mà Chú Kiếm Sư vừa mở miệng nói mặt cũng đỏ lên, muố nói lại nhưng lại bị tay Nhan Như Ngọc ngăn lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]