Chương trước
Chương sau
Nguồn truyện: Truyện FULLHồ Thanh Sương nhìn thấy tất cả không có ai mở miệng, hắn biết Lạc Thiên Phong đã tìm được khe hở. Chỉ thấy hắn cười lạnh phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh, nói: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Lạc Thiên Phong, ngươi có thể cho bảy người kia đi ra để chúng ta tra xét được không? Còn có ngươi giải thích thế nào về việc đệ tử của chúng ta không ai ra khỏi Kiếm Mộ được? Lạc Thiên Phong, tốt nhất là ngươi không cần dẻo miệng. Nếu không hiểu được thì sao chúng ta phải cùng nhau kéo tới đây!"
"Không sai! Đưa bọn họ ra thì công đạo sẽ rõ ràng!"
"Đưa bọn họ ra đi!"
"Tự mình nghiệm chứng, thị phi đúng sai đều có thể suy ra."
"Tự mình nghiệm chứng! Không sai, Lạc Thiên Phong ngươi hãy để cho chúng ta nghiệm chứng một phen, nếu không mọi người sẽ không dừng tay." Hàn Kiếm Tâm trầm mặc một lúc lâu, bỗng dưng ngẩng đầu nói. Lục Thanh từ trong ánh mắt hắn thấy được một tia quyết liệt cùng bi thương.
Lạc Thiên Phong liếc mắt nhìn Hàn Kiếm Tâm một cái thật sâu, rồi trầm ngâm một lúc. Bâu không khí trở lên ngưng trọng dị thường, không gian trước đại điển Tử Hà như bị giam cầm lại. Ánh mắt tất cả Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của sáu tông đều tập trung vào Lạc Thiên Phong. Không gian bốc lên một cỗ khí tức xơ xác tiêu điều.
Thật lâu sau, rốt cuộc Lạc Thiên Phong cũng mở miệng nói: "Được rồi! Hy vọng là các vị cũng không làm gì quá mức. Tốt xấu gì chúng ta cũng là một tông môn cấp Thanh Phàm. Muốn làm gì thì hãy cân nhắc lại!"
Lời nói của Lạc Thiên Phong rất bình tĩnh, nhưng vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm cũng bộc lộ ra trong từng chữ, nhắn gửi vào trong lòng mỗi một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn.
Nghe Lạc Thiên Phong nói như thế, bảy người Lục Thanh liếc mắt nhìn nhau một cái rồi bước lên.
"Từ từ!"
Đám người Hồ Thanh Sương sửng sốt, đột nhiên Huyền Thanh lại lên tiếng ngăn cản bảy người Lục Thanh.
"Huyền Thanh ngươi có ý gì? Tông chủ của các ngươi đã đồng ý, giờ ngươi lại muốn bao biện sao?" Tần Vô Song không chút khách khí mở miệng nói.
Huyền Thanh chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lập tức đem ánh mắt chuyển tới Hồ Thanh Sương, trầm giọng nói: "Tông chủ đã đáp ứng, tự nhiên ta cũng không phản đối. Nhưng nếu các vị đã có yêu cầu như vậy thì cũng nên xuất ra chút thành ý."
Hồ Thanh Sương sửng sốt nhưng lập tức thấy Huyền Thanh đang nhìn về phía lão giả mặt đỏ đang chế trụ Huyền Minh, liền hiểu ra ý tứ.
"Tam sư đệ! Đem Huyền Minh giao cho bọn họ!"
Lão già mặt đỏ sửng sốt nhưng lập tức hiểu ý, phất tay lên. Sáu vật thể màu hồng bám trên người Huyền minh liền bay lên bắn vào ống tay áo của lão già mặt đỏ. Nhìn lại vài lần, hắn có chút đắc ý cười nói: "Ta phải trông nom thời gian dài như vậy cũng mệt chết đi được. Nếu các ngươi đã muốn ta cũng trả lại cho các ngươi."
Nói xong hắn lại vung tay lên, thân thể Huyền Minh như tảng đá bị ném đi hướng về Huyền Thanh.
Trên mặt nổi lên đầy gân xanh, hai tay Tầm Thiên Kính nắm chặt. Nhưng hắn cũng cố chịu đựng, vì hắn biết, một khi hắn động thủ thì chỉ sợ tình cảnh Lạc Thiên Phong khổ công tạo lên sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.
Huyền Thanh xoay tay đỡ lấy thân hình của Huyền Minh. Lục Thanh thấy rõ, sư phụ Huyền Thanh của hắn, hai bên khóe mắt hơi giật giật. Đây là điều mà mấy năm qua hắn chưa bao giờ thấy. Theo hiểu biết của hắn về Huyền Thanh thì chỉ sợ là lão đã động lửa giận ngập trời mới hơi xao động như vậy.
"Hồ tông chủ! Lấy giải dược lại đây!" Nhìn khuôn mặt đỏ bừng như lửa của Huyền Minh, Huyền Thanh nhướng mày, hai mắt bắn ra hai đạo thần quang mãnh liệt.
Hồ Thanh Sương khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: "Giải dược đương nhiên là có, nhưng còn phải xem thành ý của các ngươi!" Vừa nói ánh mắt hắn vừa nhìn chằm chằm Lạc Thiên Phong, không hề để ý tới Huyền Thanh.
Hiện tại, hai bên đã trở mặt, lúc này không hề có chút kiêng kị mà hô quát.
Lạc Thiên Phong khẽ rùng mình, nhưng bình phục lại rất nhanh, hắn lạnh nhát nói: "Hy vọng Hồ Thanh Sương ngươi có thể tuân thủ lời hứa. Nếu không, dù có phải liều tính mạng ta cũng phải đem ngươi giết chết!"
"Dù có phải liều tính mạng ta cũng phải đem ngươi giết chết!"
Ánh mắt Hồ Thanh Sương bị kiềm hãm. Uy hiếp! Đây là trắng trợn uy hiếp! Nhưng Hồ Thanh Sương không hề nghi ngờ lời của Lạc Thiên Phong. Thanh âm của Lạc Thiên Phong tuy bình thản nhưng lại vô cùng kiên định cùng đầy sát khí. Làm Hồ Thanh Sương thân là Kiếm Vương đại thiên vị cũng cảm thấy lạnh người.
Đồng thời trong lòng hai mươi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn khác cũng cảm thấy căng thẳng. Không ai dám khinh thường lời uy hiếp của một Kiếm Tông. Mà trong số bọn họ cũng không có ai đạt tới Kiếm Tông.
Lúc này bốn người Lạc Thiên Phong cũng lui ra nhường chỗ cho bảy người Lục Thanh tiến lên.
Đối mặt với ánh mắt của hơn hai mươi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, tâm thần Lục Thanh cũng hơi chấn động. Không phải sao? Những Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn này đều không hề có ý tốt gì cả.
"Hừ! Chỉ là một đám dối trá thôi. Ai cũng muốn tông môn mình có được truyền thừa cả. Nhìn tư thế này chắc là muốn hủy diệt ngay người đạt được truyền thừa mà thôi. Một đám ngu ngốc, chỉ gây thêm thương vong mà thôi!" Thanh âm Diệp lão bỗng vang lên trong đầu Lục Thanh. Trong ngữ khí tỏ vẻ rất khinh thường.
Trong lòng Lục Thanh cũng cười lạnh một tiếng. Diệp lão nói không sai, chính mình cũng dự đoán được. Bọn họ biết người khác chiếm được mà còn muốn tranh thủ, như vậy cũng chả có ý nghĩa gì. Thà rằng để thời gian toàn tâm bồi dưỡng đệ tử, dốc lòng tu luyện còn hơn.
Ngay tại lúc Lục Thanh còn đang suy nghĩ, hai mươi đạo thần thức cường đại chấn động tâm thần mọi người quét ngang qua. Lục Thanh cảm nhận những thần thức này cùng thần thức của hắn khác xa. Lấy cảnh giới của hắn bây giờ, hắn rõ ràng cảm thấy trong mỗi đạo thần thức đều ẩn chứa một cỗ khí tức linh hồn rất mạnh mẽ. Khí tức linh hồn này rất sắc bén, lại vô hình vô tướng, vô thanh vô tức, không tiếng động tiến vào tra xét cơ thể bảy người.
Lập tức Lục Thanh liền hiểu ra. Hai mươi hai đạo thần thức này chỉ có bề ngoài giống thần thức, đây hẳn là hồn thức mà chỉ Đại Sư cảnh giới Kiềm Hồn mới có được.
Bởi vì ngưng kết Kiếm Hồn mà diễn biến ra hồn thức. Theo Phong Lôi quyết tầng thứ bảy ghi lại thì đó được gọi là Kiếm Hồn thức.
Hai mươi hai đạo hồn thức mang theo khí tức của linh hồn đảo qua. Lục Thanh cũng không hề có chút lo lắng mình bị nhìn ra cái gì. Kể cả là Phong Lôi châu lo lửng trên thiên thiên Kiếm Chủng, cũng bởi vì tiên thiên mà dung nhập vào trong hư không như là trời sinh đã là một bộ phận của trời đất, căn bản không sợ bị các Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn phát hiện.
Lục Thanh hiểu rõ bản sự của tiên thiên Phong Lôi châu. Khi hắn hiểu ra căn nguyên, linh hồn có thể dung nhập vào trời đất mới phát hiện ra. Nếu không phải hắn có một tia liên hệ kỳ diệu với Phong Lôi châu, sợ là thần thức của hắn chìm vào trong đan điền cũng không thể thấy tung tích của nó.
Hai mươi hai Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, hai mươi hai đạo hồn thức đảo qua.
Sắc mặt của bảy người đều có chút tái nhợt. Hồn thức đảo qua mang theo khí tức cường đại của linh hồn Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, đối với tâm thần mỗi người đều đánh sâu vào. Nhưng cũng may là không có ai thả ra uy áp, nếu không bảy người không chết cũng trọng thương.
Nhưng ngay tại lúc Lục Thanh vừa thở phào nhẹ nhõm thì hai mươi hai đạo hồn thức đột nhiên tăng mạnh, tất cả tập trung về phía hắn.
Lục Thanh nhịn không được lùi lại liên tục ba bước, sắc mặt đại biến.
"Trên người tiểu tử này có chút cổ quái!" Hồ Thanh Sương lạnh giọng nói. Lục Thanh chỉ cảm thấy ánh mắt của hai mươi hai Đại Sư cảnh giới Kiếm hồn tụ tập vào người hắn.
Đầu tiên sắc mặt Lạc Thiên Phong ngẩn ra rồi lập tức mở miệng nói: "Hồ Thanh Sương ngươi nói Lục Thanh có cổ quái gì?"
"Chẳng những da thịt tiểu tử này cứng cỏi đến đáng sợ mà trong đó còn ẩn chứa lực lượng rất đáng sợ, còn có cả khí tức Huyết Sát." Hồ Thanh Sương trầm giọng nói tiếp: "Lạc Thiên Phong, ngươi hãy giải thích cho chúng ta nghe xem!"
Tâm tình của Lục Thanh cũng bình tĩnh lại. Hắn sớm biết bọn họ không có khả năng phát hiện cái gì. Trừ bỏ Huyết Sát Kiếm Nguyên dịch quá mạnh mẽ không thể thu liễm hoàn toàn được, còn Thiên Phong linh dịch cùng Nguyên Khí dịch đều được Lục Thanh ẩn tàng rất tốt.
Lạc Thiên Phong cũng không có chút sợ hãi, ánh mắt chuyển tới nhìn Hàn Kiếm Tâm cùng Tần Vô Song, nói: "Cái này ngươi có thể hỏi Thanh Ngọc tam lão cùng Phù Vân tam kiếm. Năm đó bọn họ cũng tự mình thấy Lục Thanh có được thứ này, đó chính là một phen cơ duyên của hắn. Tuy rằng hắn không lấy được đồ vật gì nhưng lại hấp thu được Huyết Sát Kiếm Nguyên dịch vào trong cơ thể."
Kiếm Nguyên dịch!
Đám người Hồ Thanh Sương đều sửng sốt, nhưng lập tức như nghĩ đến cái gì mà sắc mặt trở lên khó coi. Bởi vì lúc trước bọn họ cảm ứng được, bên trong Kiếm Nguyên dịch có ẩn chứa khí Huyết Sát ngưng đọng như thực. Giờ hồi tưởng lại cũng sáng tỏ xuất xứ của nó.
Kiếm Nguyên dịch, đó là ít nhất đạt tới Kiếm hoàng mới có thể ngưng kết được. Có thể tăng lên tu vi cùng thể chất của tất cả kiếm giả dưới cảnh giới Kiếm Hoàng. Đương nhiên đối với bản thân Kiếm Hoàng không hề có chỗ tốt nào, chỉ dùng vào một số chuyện hoặc cho người thân mà thôi. Bình thường Kiếm hoàng cũng không đi ngưng tụ Kiếm Nguyên dịch làm gì.
Nhìn đám người Hồ Thanh sương quay đầu lại, sắc mặt Phù Vân tam kiếm cùng Thanh Ngọc tam lão trở lên rất khó coi, nhưng vẫn gật đầu.
"Thế cũng vẫn có chút cổ quái, người bình thường sao có thể có được thân thể cường hãn như thế?" Lão già mặt đỏ ở một bên vẫn không buông tha nói.
Vừa nghe thấy thế, ánh mắt của Lạc Thiên Phong như điện, hai luồng thần quang màu vàng lóe lên, hung hăng bắn tới hai mắt lão già mặt đỏ.
Sắc mặt lão già mặt đỏ trắng bệch, lập tức lui về sau năm sáu bước mới ngừng lại được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.