Chương trước
Chương sau
Khí thế khủng bố bốc lên. Thậm chí chân không xung quanh còn xuất hiện vết rạn mơ hồ, từng cơn gió lớn trống rỗng hình thành. Mặt đất dưới chân Lạc Tâm Vũ rốt cuộc không chịu nổi sự thiêu đốt của ngọn lửa trên người Tam Túc Kim Ô, bị nung thành nham thạch nóng chảy. Cả đỉnh núi trong phút chốc sụp xuống, giống như núi lửa bùng nổ, nham thạch nóng chảy chậm rãi chảy xuôi.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông, hai cái trảo sắc bén tỏe ra quang mang màu vàng rực rỡ mang theo Tử Dương Kiếm Khí bá đạo hướng tới hai người chụp xuống. Chân không vặn vẹo, áp bách của không khí khiến hai người không thở nổi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Trên mặt hai người lộ ra vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng có. Dưới một kiếm chí dương chí cương này của Lạc Tâm Vũ, cả hai đều không dám coi thường. Hai thanh thần Kiếm tản ra tia khí sắc bén dựng lên. Tựa như hai người đã hạ quyết tâm gì đó, mũi hai thanh Thần Kiếm giao nhau.
Ngay sau đó, hai làn Thất Tình Kiếm Ý bốc lên. Trong cơ thể hai người, Thất Tình Kiếm Nguyên vận chuyển mãnh liệt. Theo Kiếm Nguyên được quán chú vào, vô số tia Thất Tình Kiếm Khí hiện lên quấn quanh hai mũi kiếm, linh quang bảy màu phóng lên thẳng trời cao. Trong nháy mắt, cơ hồ hào quang bảy màu hiện lên đã gần bằng bóng kiếm thông thiên kia.
Kiếm Khí ngưng kết, một đóa hoa sen bảy màu chậm rãi thành hình ở đầu hai mũi kiếm. Ngay sau đó, đóa hoa sen như đón gió bành trướng lên, trong nháy mắt đã cao hơn năm mươi trượng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Ninh Hoàn Chân, đóa hoa sen nay sau khi bành trướng hết cỡ thì nhanh chóng rút nhỏ đi. Linh quang bảy màu càng ngày càng chói mắt, một cỗ Kiếm Nguyên dao động khủng bố truyền ra.
Trên trán hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông chảy ra mồ hôi đầm đìa, sắc mặt cũng đồng thời trở nên tái nhợt. Ở mũi kiếm bọn họ, đóa hoa sen đã rút nhỏ lại chỉ còn cao hơn một trượng. Bảy luồng hào quang lung linh huyền ảo mở ra, khí thế dao động càng thêm mãnh liệt.
Cỗ dao động này hướng tới Lạc Tâm Vũ áp chế. Nhưng vẫn có vài tia dao động tản ra xung quanh. Bốn người Ninh Hoàn Chân vội vàng vận chuyển thần thức ngăn cản lại, thậm chí có người còn ngồi xuống chấn thủ tâm thần.
Trong mắt Lạc Tâm Vũ lóe ra hai luồng sáng màu vàng chói mắt, khí thế của hắn liền dung hợp với khí thế của Tam Túc Kim Ô. Trong lúc nhất thời, hai chiếc trảo to lớn lóe ra thần quang chói mắt. Một vùng chân không bị phá vỡ.
Hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông đồng thời hét lên một tiếng, đóa hoa sen bảy màu tản ra linh quang rực rỡ lập tức hóa thành một luồng lưu quang, gần như ngay lập tức đã tới trước ngực Kim Túc Tam Ô.
Cái gì!
Đám người Ninh Hoàn Chân lập tức đứng thẳng dậy, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào Tam Túc Kim Ô đang giương cánh giữa hư không.
"Thất Tình Kiếm Liên! Khai!" Hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông đồng thời quát lớn một câu, lập tức hộc ra một ngụm máu tươi. Bất quá ánh mắt lại sáng ngời nhìn chằm chằm Tam Túc Kim Ô giờ phút này đang đình trệ giữa hư không.
Lúc này, bên trong Tam Túc Kim Ô, Lạc Tâm Vũ chỉ cảm thấy một cỗ dao động quỷ dị trức tiếp đánh tới thức hải của hắn. Tuy thần thức của hắn toàn lực chống đỡ, nhưng đã có nguy cơ bị phá tan. Làm cho Lạc Tâm Vũ không còn dư sức lực đi khống chế Kim Ô pháp tướng.
Cơ hồ là sau ngay lập tức, tâm thần của Lạc Tâm Vũ đại chấn. Bởi vì hắn bỗng cảm thấy một cỗ dao động Kiếm Khí khủng bố bên trong pháp tướng như muốn bùng nổ ra.
Như thế nào có thể!
Đóa Kiếm Liên kia thế nhưng không bị Tử Dương Chân Hỏa cùng Kiếm Khí phá hủy. Lúc này cư nhiên ở bên trong pháp tướng chấn động kịch liệt.
Dưới mặt đất, trong ánh mắt kinh hãi của đám người Ninh Hoàn Chân, Kim Ô pháp tướng đột nhiên kịch liệt bành trướng. Từng luồng linh quang bảy màu từ trên lông cánh hiện lên. Có thế thấy rõ, trong con ngươi của Kim Ô lộ ra thần sắc thống khổ.
Hưu!
Một đạo Thất Tình Kiếm Khí từ trong cơ thể Kim Ô bắn ra, theo đó trên thân thể cao hơn mười trượng của Tam Túc Kim Ô lục tục xuất hiện vô số điểm sáng bảy màu. Từng tia Kiếm Khí sắc bén từ trong những điểm sáng bắn ra.
Hưu!
Trong nháy mắt, từ toàn thân Kim Ô pháp tướng do Lạc Tâm Vũ thi triển, vô số đạo Thất Tinh Kiếm Khí sắc bén bắn từ trong cơ thể lóe ra. Hào quang bảy màu mở ra bao phủ toàn thân Tam Túc Kim Ô.
Hô!
Lập tức thân ảnh Lạc Tâm Vũ từ trong hào quang bảy màu hiện ra, như một tảng đá nặng nề rơi xuống đất.
Ầm ầm!
Lực chấn động mạnh mẽ làm mặt đất liên tục nứt vỡ. Từng đạo khe rãnh lấy Lạc Tâm Vũ làm trung tâm lan tràn ra bốn phía.
Phốc Lạc Tâm Vũ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở lên vô cùng tái nhợt. Trên toàn thân hắn hiện lên vô số vết thương máu tràn ra liên tục.
Nhìn thấy Lạc Tâm Vũ ngã xuống, một gã đệ tử của Phù Vân tông rút kiếm ra khỏi vỏ.
"Sư đệ dừng tay!"
"Tặc tử ngươi dám!"
Gần như Ninh Hoàn Chân cùng Triệu Thiên Diệp đồng thời hét lên. Triệu Thiên Diệp lập tức đẩy ra một kiếm bức lui bốn người Tần Mộc.
Trong mắt hắn lóe lên hai luồng thần quang, Tấn Lôi bộ thi triển tới cực chí, Phong Lôi Kiếm Khí bá đạo khuếch tán ra. Bên ngoài thân Triệu Thiên Diệp nhanh chóng ngưng tụ ra một Kiếm Khí cầu, Tử Điện màu tím theo thần thức tụ tập ngưng tụ ra, quấn quanh Kiếm Khí cầu. Kiếm Ý bá đạo nhập vào trong, khí lãng vô cùng giống như giông bão khuếch tán ra xung quanh.
Một luồng lưu quang màu xanh tím xẹt ngang trời.
Trong hư không, Kiếm Khí cầu bao quanh Triệu Thiên Diệp xoay tròn rất nhanh. Mặt trên có vô số đạo Tử Điện dọc theo từng đạo quỷ tích mơ hồ mà lưu chuyển. Trông như vô số con rắn có sừng quấn quanh.
Thức thứ mười bốn của Tử Tiêu Phong Lôi Kiếm: Đại Nhật Phong Lôi.
Đồng thời trên người Triệu Thiên Diệp bốc lên một đạo Kiếm Ý bá đạo, trong nháy mắt Kiếm Khí cầu bao quanh Triệu Thiên Diệp thu nhỏ lại mà những đạo Tử Điện quấn quanh cũng càng lúc càng lớn hơn. Chỉ giây lát, chín con Phong Lôi Thần Mãng dài hơn mười trượng ngưng tụ thành, ở xung quanh người Triệu Thiên Diệp ngẩng đầu lên trời tê rống.
Khí thế vô hình tản ra bốn phía, hướng tới gã đệ tử của Phù Vân tông bao phủ.
Một tiếng hét to như tình thiên phích lịch vang lên.
Chín con Phong Lôi Thần Mãng gào thét bắn nhanh đi, để lại chín vệt sáng trong hư không. Mỗi một con Thần Mãng đều hướng về gã đệ tử của Phù Vần tông.
"Nguyệt Qua! Mau!" Ninh Hoàn Chân hét to một tiếng, Thanh Cương kiếm bát phẩm sau lưng hắn trong nháy mắt ra khỏi vỏ, hướng tới chín con Phong Lôi Thần Mãng nghênh tiếp. Mà Diệp Nguyệt Qua cũng xoay tay chém ra, nhắm tới tay phải gã sư đệ kia bắn ra mấy đạo Tốn Phong Kiếm Khí.
Trong hư không, Thanh Cương kiếm trong tay Ninh Hoàn Chân liên tục vũ động, Cương Phong Kiếm Khí sắc bén kéo dài ra chín trượng.
Trong ánh mắt cảnh giác của Triệu Thiên Diệp, thân hình của Ninh Hoàn Chân hóa thành mấy đạo tàn ảnh, Thanh cương Kiếm trong tay hắn chém ra. Ở phía trước Thanh Cương kiếm, không khí trong nháy mắt ngưng trệ lại, Cương Phong màu trắng trống rỗng xuất hiện, đem không khí trước mặt phá tan thành từng mảnh. Trong phút chốc, toàn thân Ninh Hoàn Chân bao phủ bởi một đạo Cương Phong màu trắng cao gần ba mươi trượng.
Triệu Thiên Diệp cảm thấy, uy thế mà Ninh Hoàn Chân tụ tập cơ hồ đã siêu việt trình độ Kiếm Sư đỉnh phong, mà vẫn còn xu thế tăng lên. Khí Cương Phong ngưng tụ trong không gian vượt xa uy lực của khí Tống Phong bình thường. Không khí theo Cương Phong màu trắng mà Ninh Hoàn Chân tụ tập lại rất nhanh bị xé rách vang lên tiếng vù vù.
Xuy!
Chỉ lát sau đạo cương Phong quanh người Ninh Hoàn Chân xoay tròn thành một cơn lốc màu trắng cao hơn mười trượng, mặt trên còn lóe ra từng đạo Cương PHong Kiếm Khí sắc bén. Không khí xung quanh không ngừng bị vặn vẹo.
Giờ phút này đồi núi xung quanh kịch liệt run rẩy. Khí thế cuồng bạo thật giống như một đầu hung thú hoang dã đã mở cái miệng đầy máu, răng nanh sắc bén nhô lên cao đón tiếp chín con Phong Lôi Thần Mãng.
Thời gian qua gần hai năm, đồng dạng một chiêu Cửu Thiên PHong Cương kiếm này cùng lúc trước cơ hồ đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Từ trên cơn lốc Cương Phong Kiếm Khí vô cùng sắc bén bắn ra. Cánh tay Ninh Hoàn Chân rung lên, Thanh Cương kiếm vung lên chém về phía trước. Cơn lốc lập tức hướng về chín con Phong Lôi Thần Mãng gào thét mà đi.
Ngâm!
Vô số bùn đất bị cơn lốc cuốn lên, hướng tới chín con Phong Lôi Thần Mãng lao tới.
Trong hư không, Thần Mãng cùng cơn lốc Cương Phong đồng thời tiêu tán. Ninh Hoàn Chân lập tức lui về, mà đồng thời Diệc Nguyệt Qua cũng đã chặn lại tên sư đệ đang ra tay kia.
"Nhị sư tỷ!" Hiển nhiên có chút kính sợ, tên đệ tử của Phù Vân tông có chút sợ hãi nhìn Diệc Nguyệt Qua vừa ra tay ngăn chăn.
"Nghe lời đại sư huynh của ngươi!" Nhìn hắn một cái thật sâu, Diệc Nguyệt Qua lại xoay người bước tới bên cạnh Ninh Hoàn Chân.
Hạ xuống bên cạnh Lạc Tâm Vũ, Triệu Thiên Diệp lại quay người nhìn về phía hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông.
Ở khóe miệng hai người cũng có vết máu tười tràn ra. Vừa mới rồi dẫn động Thất Tình Kiếm Liên tự nổ trong cơ thể Kim Ô, khiến thần thức của cả hai đều bị thương tổn. Nhưng thương thế của hai người so với Lạc Tâm Vũ cũng không là gì, bọn họ vẫn còn phần lớn sức chiến đấu như cũ.
Hơi thở của Triệu Thiên Diệp có chút gấp gáp, vừa rồi đại chiến làm Kiếm Nguyên của hắn tiêu hao đến sáu thành, căn bản không có thời gian bổ sung nguyên khí trời đất. Ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn chằm chằm thân ảnh hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông đang dần tới gần. Uy áp khủng bố của Kiếm Chủ mở ra khiến không khí xung quanh đều chấn động lên. Tự mình cảm nhận được, nhất thời Triệu Thiên Diệp cảm thấy cả người căng thẳng, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Đây là hai gã Kiếm Chủ trung thiên vị, kể cả bị thương, cho dù là một người, Triệu Thiên Diệp cũng biết mình không thể đánh lại được. Ánh mắt hắn xoay chuyển nhìn về phía Long Tuyết, tựa hồ chiến đấu phía đó sắp chấm dứt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.