Chương trước
Chương sau
Thấy Lục Thanh không nói lời nào, người bịt mặt nổi giận, miếng vải che mặt chợt lóe lên ánh sáng màu hồng có thể nhìn thấy rõ trán của người đó. Thần thức vừa mới bị thương nên sắc mặt tái nhợt thoáng cái đã trở lại bình thường.
Sắc mặt Lục Thanh cũng trở nên ngưng trọng. Bởi vì khi thần thức của hắn dò xét thân thể người bịt mặt cũng nhận ra một tầng huyết quang mỏng. Mặc dù nó còn xa mới bằng Huyết Sát và chất dịch Kiếm Nguyên, nhưng thần thức của hắn cũng không thể chạm vào được.
- Không ngờ thần thức của ngươi so với tu vi còn mạnh hơn. Cho ngươi một cơ hội nữa, giao Mộc Tinh kiếm ra đây, bổn tọa tha cho ngươi khỏi chết. - Âm thanh của người bịt mặt trở nên lạnh lẽo. Đồng thời, trong hai mắt có một tia sáng đỏ như máu lóe lên khiến cho người ta sợ hãi.
Sắc mặt trở nên ngưng trọng, Lục Thanh giơ tay nắm lấy Luyện Tâm kiếm sau lưng. Vào lúc này, cả hai đều không thể dò xét tu vi của đối phương. Nhưng do đều là kiếm giả tu vi cao nên hai người đều có thể mơ hồ cảm nhận được trên người của đối phương hơi thở của cường giả nên không dám coi thường.
Lúc này, người bịt mắt hơi liếc mắt một chút thấy vô số ảnh lửa nên biết bên ngoài đã có người tụ tập. Mặc dù với tu vi của hắn cũng không ngại, nhưng nếu thời gian quá lâu, cao thủ khác của Tử Hà tông tới thì rất phiền.
- Tiểu tử! Nhận lấy cái chết.
Trong ánh mắt của Lục Thanh, một đạo kiếm khí đỏ như máu tỏa ra mùi tanh nồng, như một tia chớp lao đến. Đồng thời, trong tay người bịt mắt, một đạo tia chớp cũng đỏ như máu, bám sát theo kiếm khí.
Kiếm pháp và bộ pháp nhanh thật.
Không dám chậm trễ, Luyện Tâm kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ. Không hề có tiếng rít gió, một quả cầu Phong Lôi kiếm khí trong suốt như ngọc, nháy mắt xuất hiện trước mũi kiếm nghênh đón trước người.
"Xoẹt..."
Cất tiếng cười lạnh, thân hình người bịt mặt nhoáng lên một cái rồi đột nhiên hóa thành mấy cái bóng. Phong Lôi kiếm khí trong nháy mắt xuyên qua ngực của một cái bóng.
"Ầm..."
Đoạn tường đá sau lưng người bịt mặt bị kiếm khí đánh cho nát bấy.
Cùng lúc khi mấy cái bóng của người bịt mặt xuất hiện, Luyện Hồn quyết của Lục Thanh nhanh chóng vận chuyển ngược lại, trong nháy mắt khuếch tán thần thức.
Hừ lạnh một tiếng, sáu đạo kiếm khí đỏ như máu biến thành sáu đường ánh sáng màu đỏ, vung lên rồi chém xuống.
"Vù..."
Vào lúc này, Lục Thanh cảm thấy trước mặt như không phải là sáu đạo kiếm khí đỏ như máu mà là một cái đầm đầy máu đang phập phồng. Bên trên đó có một mùi tanh tưởi khiến cho người khác phải buồn nôn. Đồng thời, vô số oan hồn bay lượn trên bầu trời chợt phát hiện ra có một kẻ ngoài như Lục Thanh liền lao về phía hắn.
Vù...vù...
Bất chợt, từ ngực Lục Thanh, một điểm sáng màu vàng chợt xuất hiện, bắn vào trong Thức Hải của hắn. Tất cả những ảo giác mà hắn đang nhìn thấy bất chợt biến mất.
"Vù..."
Cánh tay vừa động, Luyện Tâm kiếm trước người liền hóa thành một vầng mặt trời trong suốt màu xanh tím, ánh mắt Lục Thanh trở nên hết sức nghiêm túc.
"Uỳnh..."
"Uỳnh..."
"Uỳnh..."
Sáu đạo kiếm khí đỏ như máu liên tiếp đánh lên vầng mặt trời. Trong nháy mắt Lục Thanh cảm nhận trên thân Luyện Tâm kiếm như bị một thứ gì đó bám vào đang bắt đầu ăn mòn. Ngay lập tức vầng mặt trời trên cao bộc phát ra vô số tia chớp to bằng ngón tay cái. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
Những tiếng kêu răng rắc vang lên liên tục. Hai loại kiếm khí xuất ra vô số tia sét và mùi máu khiến cho xung quanh xuất hiện vô số những cái lỗ.
Lục Thanh biến sắc, nhanh chóng lui lại mấy bước. Mỗi bước chân của hắn để lại trên mặt đất một dấu chân sâu cả tấc. Cuối cùng một chân của hắn dẫm lên bức tường sắt của kho kiếm phát ra tiếng động mạnh.
- Kiếm Chủ! - Sắc mặt của Lục Thanh trở nên nặng nề, không ngờ đối phương lại là một Kiếm Chủ. Nhìn vè phía người bịt mặt cùng với thanh kiếm đỏ như máu trong tay hắn, nhất thời, Lục Thanh nhớ tới cảnh nơi đống loạn thạch trước đây.
Vào cái lần mà hắn đi theo Dịch lão xuống núi.
- Huyết Thủy kiếm khí. Ngươi là người trong Sát bảng? - Lục Thanh kinh ngạc.
- Hừ! Có chút kiến thức. Không ngờ tiểu tử ngươi lại có được đá hệ Thổ như vậy giúp cho thần thức mạnh hơn Kiếm Sư bình thường rất nhiều. Ngay cả ta cũng xui xẻo, nếu không thì vừa rồi ngươi chắc chắn bỏ mạng. - Giọng nói của người bịt mặt có chút kinh ngạc.
- Đúng là Phong Lôi kiếm khí của Kiếm Hoàng. Cho dù có tu vi ngang nhau, tất cả những loại kiếm khí khác khi gặp ta cũng bị Huyết Sát kiếm khí của ta ăn mòn. Không ngờ, ngươi lại có thể ngăn cản được. Nhưng cũng chỉ mới có vậy mà thôi.
- Huyết Sát trảm.
Cất tiếng cười lạnh lùng. Thanh kiếm đỏ như máu trong tay người bịt mặt run nhẹ, xuất hiện một tia Huyết Sát kiếm khí ngay đầu mũi kiếm. Nó rộng chừng một ngón tay, tỏa ra mùi máu tanh tưởi. Cây cối xung quanh bị mùi tanh dính phải đồng loạt héo rũ rồi trong nháy mắt, chúng hóa thành một bãi chất nhầy màu đen.
- Đúng lúc này. - Một tia sáng lóe lên trong mắt Lục Thanh. Một luồng Phong Lôi kiếm ý bá đạo xuất hiện, ép về phía người bịt mặt.
Người bịt mặt biến sắc, trên trán trong nháy mắt đỏ ửng. Những tia sáng đỏ như máu trên thân kiếm liền tản ra.
Lục Thanh sử dụng Phong Lôi bộ cứ thế bước đi từng bước. Trong ánh mắt kinh hãi của người bịt mặt, rõ ràng là Lục Thanh đang bước từng bước tới trước mặt hắn nhưng trong thần thức thì tốc độ của đối phương lại nhanh đến đáng sợ, không thể nhìn ra đường đi.
Thần thức lưu chuyển một cách điên cuồng, nhưng đạo Phong Lôi kiếm ý giống như những con sóng giam chặt tâm thần của hắn. Khóe miệng xuất hiện chút máu, thấm ướt cả miếng vải đen che mặt. Bởi vì trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tâm thần của hắn bị đoạt nên vào lúc này, hắn chỉ có thể điều động hai thành Kiếm Nguyên rồi đưa Huyết Sát kiếm chặn trước mặt.
Nhếch mép cười lạnh, toàn thân Lục Thanh xuất hiện một vầng kiếm khí màu xanh tím. Thân thể hắn chợt to hơn một vòng khiến cho hai ống tay áo nát vụn, để lộ bên trong những tia chớp đang chạy đầy trên cánh tay.
"Vù..."
Luyện Tâm kiếm trong tay Lục Thanh chém thẳng về phía người bịt mắt. Lúc này, đôi tay của hắn lại to thêm một vòng khiến cho Lục Thanh cao khoảng chừng gần tám thước. Đối với người bịt mặt chỉ cao chừng sáu thước mà nói thì hắn chẳng khác nào một người khổng lồ. Phong Lôi kiếm khí mạnh mẽ, chưa đến nói như cũng khiến cho miếng vải đen trên mặt người kia tách ra làm hai, để lộ khuôn mặt hoảng sợ của hắn.
"Uỳnh..."
Hai thanh kiếm va chạm với nhau, người bịt mặt cảm thấy mình như bị một con địa long tứ giai húc phải. Thanh Huyết Sát kiếm cứng rắn trong nháy mắt bị ấn xuống, muốn đạo lực mạnh kinh người truyền vào hai tay.
"Phụt..."
"Phụt..."
Hai bụm máu bắn lên cao, người bịt mặt kêu lên một tiếng thảm thiết rồi bay ngược ra ngoài. Lục Thanh tiếp tục sử dụng Phong Lôi bộ đuổi theo.
- Chết đi.
Giữa không trung, khuôn mặt xa lạ của người đó xuất hiện sự tàn nhẫn. Hai mắt hắn bắn ra một tia máu dài cả thước. Đồng thời, song chưởng của hắn chợt xuất hiện một làn sương máu, khiến cho Huyết Sát kiếm khí hình thành một quả cầu đỏ như máu.
Lục Thanh biến sắc, vội vàng sử dụng Phong Lôi bộ nhanh chóng lui lại.
"Vù.."
"Vù.."
"Vù.."
Gần trăm đạo kiếm khí đỏ như máu dài bảy trượng, to bằng ngón tay cái do quả cầu nổ tung, bắn ra xung quanh.
Huyết Sát kiếm khí có khả năng ăn mòn rất mạnh. Cho dù bây giờ, thân thể của Lục Thanh có thể sánh với một thanh kiếm bát phẩm nhưng cũng không dám đón đỡ. Luyện Tâm kiếm huy động thành một quả cầu, nhanh chóng tạo ra trước mặt một làn kiếm. Phong Lôi kiếm khí trong suốt bao quanh khiến cho Lục Thanh biến thành một quả cầu màu xanh tím.
"Uỳnh..."
Sau khi đạo Huyết Sát kiếm khí chạm phải màn kiếm, là đạo thứ hai, ba... Vô số đạo Huyết Sát kiếm khí ập tới.
Trong làn kiếm, Lục Thanh cảm thấy Luyện Tâm kiếm như bị vô số cây chùy lớn liên tục nện trúng. Đồng thời, một làn khí tanh tưởi đang cố gắng ăn mòn. Một lát sau, Phong Lôi kiếm khí màu xanh chợt biến thành đỏ như máu.
Cất tiếng cười khổ, Phong Lôi kiếm nguyên tinh thuần trên người hắn bộc phát toàn bộ. Trên làn kiếm đỏ như máu chợt xuất hiện mười tai chớp to bằng cánh tay trẻ con. Những tiếng xoèn xoẹt vang lên liên tục khiến cho làn khí đỏ như máu nhanh chóng bốc lên, rồi từ từ tiêu tán.
Màn kiếm tản đi, chỉ thấy khóe miệng của Lục Thanh xuất hiện một chút máu. Huyết khí không phải là Huyết Sát và chất dịch Kiếm Nguyên nên Lục Thanh không thể vận dụng Tử Hoàng Kiếm Thân kinh hấp thu. Hắn chỉ có thể dựa vào Phong Lôi kiếm khí mà chống cự. Nhưng một kích liều mạng của Kiếm Chủ đâu có phải dễ tiếp. Huyết khí quá mạnh, cho dù là nội phủ của Lục Thanh được hiệu quả rèn luyện tương đương với một thanh kiếm bát phẩm nhưng vẫn bị chấn thương.
Nhìn người trung niên nhân hóa thành một đạo kiếm quang đỏ như máu biến mất phía chân trời. Lục Thanh biết bản thân không thể đuổi theo. Kiếm Chủ có thể phi hành trong một khoảng thời gian ngắn, hơn nữa, nhìn đạo kiếm khí dài bảy trượng của người trung niên cũng đã đạt tới Kiếm Chủ tiểu thiên vị đỉnh.
Đạt tới Kiếm Chủ, một khi muốn chạy trốn, ngoại trừ kiếm đạo đại sư cảnh giới Kiếm Hồn ra, cơ bản không người nào có thể đuổi được.
Hơn nữa, Lục Thanh cũng biết, nhờ đối phương không biết được hắn có Kiếm Ý, nên không phòng bị, sử dụng kiếm pháp tinh thâm, mới để cho hắn áp chế được tinh thần. Kiếm Nguyên vận chuyển không được, cắn trả lại khiến cho gã bị thương.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên Lục Thanh nhìn thấy Phong Lôi kiếm khí của hắn, chống lại kiếm khí một thuộc tính không thuộc ngũ hành.
- Huyết Sát kiếm khí. - Nhìn mặt đất trong phạm vi mười trượng bị huyết khí ăn mòn. Lục Thanh nhíu mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.